VIÊN NGỌC CỦA HOÀNG ĐẾ - Trang 146

Mắt hắn sầm tối hơn, hắn rủa qua kẽ răng và nói tiếp:

- Thế rồi tên Hạ ngu ngốc đã làm hỏng việc. Khi tôi đến ngôi nhà nhỏ

thì mới rõ sự việc: Diên Hương đã đâm hắn khi hắn định lột quần áo cô ta,
và hắn mất bình tĩnh đã giết cô ấy. Điều rắc rối là hắn đã bị theo dõi khi tới
đó - các nhân viên của nha phủ! Tôi cho hắn uống rượu, bảo hắn nằm nghỉ
đế tôi nghĩ cách giải quyết. Khi đỡ hắn nằm xuống, tôi thấy có vật gì nặng
trong tay áo hắn, tôi tìm thấy mười thoi vàng. Tên Hạ định vùng dậy, chạy
trốn, nhưng tôi tóm được hắn và bóp cố hắn. Lúc đó hắn mới thú nhận tất
cả. Hắn biết Diên Hương mang theo số vàng này nên nảy ra ý định cướp
của. Tôi hỏi vì sao cô ta mang nhiều vàng như vậy, thì hắn nói là đế mua
Viên ngọc của Hoàng đế. Chuyện này chắc là bịa ra đế moi được tiền cho
cặp đó đi trốn. Tôi không muốn giải thích cho hắn, vì Diên Hương chết đi
thì vàng sẽ về tay tôi nếu thủ tiêu được tên Hạ. Tôi nói là tôi tha tội hắn làm
hỏng việc và còn thưởng cho hắn một lạng vàng. Chúng tôi thoả thuận quay
về nhà ngủ để sáng sớm mai hắn quay lại ngôi nhà nhỏ, cải trang làm người
thợ mộc. Sáng sớm hôm đó tôi cũng đến ngôi nhà nhỏ, sau khi nói với
người giúp việc là tôi đi xem một món hàng mới: một bia đá có khắc chữ
cổ mà một nông phu mới đào được. Tôi biết con đường tắt dẫn đến ngôi
nhà cũ của Đồng. Sau khi đi nửa dặm trên đường lớn, tôi theo con đường
đất nhỏ, qua nông trại lớn ở gần đó, rồi đi theo ruộng lúa dẫn đến ranh giới
phía đông của Rừng Cây thuốc. Đến ba cây gạo lớn thì có đường nhỏ hẹp
dẫn đến miếu cũ thờ Nữ thần Sông. Một con đường nhỏ khác ở đó vòng
quanh ngôi nhà của bố con Đồng. Tôi buộc ngựa ở chỗ cây gạo và đi về
phía ngôi nhà nhỏ. Phải nói là tên Hạ rất thạo nghề ăn trộm! Hắn bắt đầu
sục tìm ở nóc nhà và xoi mói từng chiếc xà vì tên Đồng kể với hắn là viên
ngọc được giấu ở nơi không ai ngờ tới. Ớ đó chỉ có vài tổ chim, tên Hạ
không tìm thấy gì cả, rõ ràng là câu chuyện viên ngọc chỉ là chuyện bịa đặt.
Tôi bảo hắn hãy cạo vữa đắp các bức tường, điều đó chắc Đại nhân đã đoán
ra. Từ hơn một năm biết Đại nhân, tôi đã hiểu là Đại nhân không phải là
một con người kém cỏi, tôi phải công nhận điều đó, thưa Đại nhân! Khi tên
Hạ đã làm lộn tùng phèo mọi thứ, tôi nhặt hòn gạch và đập mạnh vào đầu

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.