VIÊN NGỌC CỦA HOÀNG ĐẾ - Trang 147

nó. Sau khi quang xác nó xuống rãnh, tôi quay về nhà theo con đường đã
đưa tôi đến đó. Và tôi đã gặp tên tham lam kia. - Dương hất hàm về phía
ông Khuông.

Khuông Mần cố nén sự bức tức. Không để ý đến thái độ của Khuông,

Địch công hỏi:

- Mi đã nhận ra cô Lý khi cô ta đi về phía nha phủ?

- Sao lại không nhận ra cô ta với bộ mặt ngốc nghếch? Tuần trước, tôi

đã sai tên Hạ bắt cô ta đến chỗ tôi. Bắt chứ không phải là rủ. Tôi đang thèm
những tiếng kêu thét đau đớn cùng cực. Khi tôi nhìn thấy nữ cựu đô vật
cùng với ba tên côn đồ, tôi mới rõ là tên Hạ chưa báo được cho ba tên đó
thôi việc bắt cóc Lý. Bị bắt thì thế nào chúng cũng khai ra ổ của mụ Mông,
và rồi mụ Mông sẽ tố giác tôi mong được nhẹ tội. Tôi vội chạy đến ổ mụ ta,
thật gặp may vì chỉ có một mình mụ ta ở đó!

Địch công cắt lời:

- Thế là đủ. Mi làm ta lợm giọng quá rồi! Lính đâu, xích nó lại, giam

vào đại lao!

Ra lệnh xong, Địch công lau mồ hôi trán, ngồi thừ một lúc lâu. Sau

khi hắng giọng, ông Khuông hỏi:

- Đại nhân cho phép tôi hỏi một câu?

Địch công mệt mỏi, gật đầu. Khuông nói:

- Tên Dương nợ tôi một số tiền lớn mua hai tượng đồng cổ của tôi.

Toà có trả lại cho tôi số tiền đó, trừ vào số tài sản mà Triều đình sẽ tịch thu
của hắn không ạ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.