VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 11

"Nhưng thế thì cũng không được đổ oan cho người tốt chứ! Cậu theo tôi hơn
năm rồi, đáng ra nên hiểu tác phong của tôi nhất mới đúng, tôi có ba việc
không làm..."

Lời giải thích đột ngột bị gián đoạn, tiếng còi cảnh sát chói lói xé rách màn
đêm, tiến gần về phía họ.

Cả hai cùng lúc bị thu hút sự chú ý về phía đó, tô duy định thần lại trước,
cậu nhìn Thẩm Ngạo cười khẩy: "Ha, quân tiếp viện đã tới rồi, không ngờ
cậu lại giỏi trò truyền tin đến thế!"

Thẩm Ngạo còn ngạc nhiên hơn Tô Duy, việc bọc lót với tiếp viện hắn hoàn
toàn không hề biết, đang định mở miệng giải thích thì Tô Duy đã xoay
người bỏ chạy, thân hình thoăn thoắt lao trong màn đêm, rất nhanh đã sắp
vượt qua lan can sân thượng, nhảy sang tòa nhà bên cạnh.

Trời quá tối, Thẩm Ngạo không dám nổ súng, hét lên mấy tiếng cảnh cáo
nhưng Tô Duy hoàn toàn bỏ ngoài tai, anh đành phải buông súng lao tới rìa
lan can tòa nhà đuổi theo.

"Tô Duy cậu đứng lại, nếu không tôi sẽ nổ súng thật đấy."

Nghe thấy tiếng Thẩm Ngạo, Tô Duy ngược lại càng tăng tốc độ, chỉ sau
mấy cú nhún đã nhảy sang nóc tòa nhà khác. Thẩm Ngạo đuổi sát đằng sau,
cả hai kẻ trước người sau, rất nhanh đã tới sân thượng của tòa ngoài cùng.

Phía trước thực ra cũng vẫn còn nhà cao tầng, có điều giữa hai tòa nhà này
cách một con phố hẹp, không dễ dàng nhảy qua như hồi nãy nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.