VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 13

Nắm trong tay sợi dây bằng vàng của chiếc đồng hồ, Tô Duy xoắn xoắn nó
quanh ngón tay, thấy Thẩm Ngạo mặt đầy lo lắng bèn cố ý rụt tay lại, cười
bảo.

"Chính là thứ này này, cậu có muốn lấy không?"

"Đây là tang vật, tôi sẽ trả lại nó cho người bị mất."

"Chậc chậc chậc, đương nhiên không được rồi, người ta đã ra giá gấp mười
lần giá trị của chiếc đồng hồ này để thuê tôi đánh cắp nó, tiền trao thì cháo
múc, đây là nguyên tắc của Tô Thập Lục tôi."

"Chẳng phải cậu chỉ chuyên đánh cắp đồ của những kẻ giàu có bất lương
thôi sao? Sao lần này lại phá lệ, đi trộm đồ của một hội thương nghiệp bình
thường?"

"Ồ ồ, không ngờ cậu lại hiểu tôi đến thế, có điều yên tâm đi, lần này là ngoại
lệ, tôi đã đặt một chiếc đồng hồ quả quýt khác có cùng thời gian sản xuất ,
ngoại hình cũng giống y hệt vào chiếc hộp ở hội chợ triển lãm rồi, sẽ không
có ai phát hiện ra rằng đồ đã bị lấy trộm mất đâu."

"Tại sao lại phải rắc rối như thế?"

"Ừm..." Tô Duy nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát, đột nhiên mỉm cười: "Tôi
thích thế."

"Cậu!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.