VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 15

"Còn sống hay không thì đã làm sao?" Đối mặt với Thẩm Ngạo đang tràn
đầy phẫn nộ, Tô Duy lãnh đạm nói: "Trên đời này chẳng có gì là lâu dài vĩnh
cửu cả, bất kể đó là con người hay đồ cổ."

Gió đêm thổi qua, hất tung một lọn tóc đã được nhuộm xanh, khiến cho
khuôn mặt Tô Duy dường như có chút cô đơn lạc lõng.

Không ngờ lại nhìn thấy vẻ mặt này của Tô Duy, Thẩm Ngạo ngẩn người,
nhưng rất nhanh đã lại thấy khóe môi cậu ta nhếch lên, nở một nụ cười ác
ma gian xảo.

"Dạo gần đây xem phim về thời Dân Quốc hơi nhiều nên có chút diễn sâu,
cậu đừng lấy làm lạ nhé. Chàng đẹp trai, nể tình cậu vừa đẹp trai lại vừa
ngây thơ trong sáng như vậy, tôi sẽ rất nhớ cậu đấy."

Dứt lời, Tô Duy đeo luôn chiếc đồng hồ lên cổ rồi ấn vào cái nút ở hông,
móc câu bật ra phóng sang tòa nhà đối diện, bám chắc vào lan can sân
thượng.

"Đứng lại, tôi nổ súng đấy!" Lời nói bị bỏ ngoài tai, Thẩm Ngạo bắn chỉ
thiên cảnh cáo, Tô Duy lúc này đã bám chặt lấy đầu dây bên này, thả người
lao xuống.

Với tốc độ và kinh nghiệm leo trèo của cậu thì việc bay sang tòa nhà bên kia
là một điều rất dễ dàng và thú vị, nhưng... Chuyện gì cũng có ngoại lệ của
nó, đây chính là thứ được gọi là định luật Murphy, mà hiện giờ Tô Duy đang
rất may mắn gặp trúng cái định luật xui xẻo này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.