VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 14

Tiếng còi cảnh sát càng lúc càng chói tai, Tô Duy liếc nhìn xuống dưới con
phố, xe cảnh sát đang lao đến mỗi lúc một gần, cậu nháy mắt với Thẩm
Ngạo:"Đại quân đang tới, tôi phải rút đây. Bye bye nhá, chàng đẹp trai."

"Cậu dám bỏ chạy thì tôi cũng dám nổ súng!"

"Cậu sẽ không nổ súng đâu, nếu như tôi chết thì chẳng phải cậu sẽ mãi mãi
không biết con tin ở đâu còn gì?"

Sau khi cháu trai nhà họ Phùng là Phùng Tuấn Thanh mất tích, phía cảnh sát
đã ra quân tìm kiếm khắp nơi trong suốt mấy ngày liền, nhà họ Phùng cũng
treo một số tiền thưởng lớn để tìm cậu bé, thế nhưng đều không thu hoạch
được gì. Đến giờ đã hơn nửa tháng trôi qua, tất cả gần như đã không còn hy
vọng gì về việc cậu bé còn sống sót nữa.

Bị uy hiếp, Thẩm Ngạo quả nhiên không dám nổ súng, phẫn nộ hỏi: "Rốt
cuộc đứa bé ở đâu?"

"Tôi cảm thấy nó rất thông minh, có thể đào tạo thành siêu trộm được, bèn
giữ lại làm đệ tử chân truyền rồi. Người trong giang hồ chúng tôi thỉnh
thoảng cũng làm một vài việc thiện, thế nên không cần phải cảm ơn đâu."

"Cảm ơn cái đếch! Tô Duy cậu nói thật đi, có phải đứa bé vẫn còn sống
không?"

Nếu không phải vì quá tức giận thì Thẩm Ngạo đã không văng tục. Nghe
câu chất vấn của hắn, bước chân Tô Duy hơi khựng lại. Kỳ thực cậu chưa
bao giờ gặp đứa bé đó, trong vụ án này cậu cũng là người bị hại, có kẻ đã lợi
dụng Tô Duy, đẩy cậu ra làm con cừu gánh tội thay.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.