VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 12

Tô Duy vươn người ra khỏi lan can nhìn xuống dưới, ngay lập tức không
ngừng lấy tay vỗ vỗ vào ngực... Ai bảo cứ là thần trộm thì đều giỏi leo
tường nhảy rào chứ? Từ nhỏ cậu đã sợ độ cao, nếu như không phải bất đắc
dĩ thì cậu ghét nhất việc tác nghiệp trên không thế này.

Tô Duy lấy lại thăng bằng để tránh chẳng may trượt chân xuống dưới, gió
đêm lồng lộng, không ngừng hất tung mái tóc chớm vai của cậu.

Để hoàn thành phi vụ lần này, cậu đã đặc biệt đi nhuộm tóc thành hai màu
lục và lam, phối hợp với khuôn mặt thanh tú, nhìn rất ra dáng một công tử
nhà giàu. Có điều hoàn cảnh bây giờ thật là đúng với một câu nói "Người
giàu thì việc gì phải đi ăn trộm?"

Tô Duy ngoảnh lại nhìn, Thẩm Ngạo đã đuổi theo tới nơi, lại một lần nữa
giơ súng lên chĩa vào cậu. Tô Duy khó chịu nói: "Tôi đã bảo là tôi không
giết người rồi, rốt cuộc cậu còn đuổi theo làm gì?"

"Cho dù cậu không giết người thì cũng không thể phủ nhận được những
hành vi trộm cắp của mình, mau giao chiếc đồng hồ ra đây, bỏ vũ khí xuống
và đầu hàng đi!"

"Ha ha, hóa ra là cậu đã theo tôi từ lúc vào trong trung tâm thương mại quốc
tế cơ đấy."

Tô Duy lôi từ trong người ra một chiếc đồng hồ quả nhót tráng men màu
vàng. Đây là chiếc đồng hồ cậu lấy trộm từ Triển lãm cổ vật thế kỷ 18, cũng
chính là mục tiêu của phi vụ lần này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.