VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 17

"Tôi đương nhiên không phải, cậu là người gì thì tôi là người nấy."

"Cậu nói gì thế?"

"Ha, cậu không làm cảnh sát nữa, đổi sang làm coser à? Có điều, bộ trang
phục thời Dân Quốc này không tệ, không ngờ cậu không những giỏi bắt tội
phạm, mà diễn xuất cũng không tồi. Cậu đến đây từ khi nào thế? Đừng có
nói là vì cứu tôi mà cậu nhảy xuống theo nhé, tôi sẽ không thèm cảm động
đâu..."

Sáng sớm, chiếc tàu thủy chở khách mang tên Húc Quang chậm rãi di
chuyển trên mặt biển. Đây là chiếc tàu thủy loại lớn khởi hành từ London,
tạm thời cập bến ở Quảng Châu rồi tiếp tục hành trình tới đích cuối cùng của
nó là Thượng Hải. Hành khách trên thuyền ngoài những người ngoại quốc
đến từ khắp nơi trên thế giới, mang trong người hy vọng phát tài ở đất nước
phương Đông huyền bí này, còn có những thanh niên mới hoàn thành việc
học về nước, tràn đầy nhiệt huyết và khát khao được thể hiện bản thân.

Đương nhiên, đông nhất vẫn là du khách thương nhân, trong số đó chủ yếu
là người Châu Á. Hầu hết mọi người đều để tóc ngắn và mặc đồ Âu, cố gắng
thể hiện khí chất của tầng lớp thượng lưu, có điều cũng vẫn có những người
giữ nguyên truyền thống, mình mặc áo dài, đầu để tóc bím. Rất may là trong
thế giới văn hóa Đông Tây giao hòa lẫn nhau này, cho dù mặc gì thì cũng
không bị coi là khác người.

Cuộc hành trình dài đã sắp đi tới điểm kết, cũng giống như bình thường,
sáng sớm có rất nhiều người hoạt động trên boong tàu, hoặc ngắm cảnh mặt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.