"Tìm lúc nào đó vứt đi, một người không thể nào mất nhiều thứ trong cùng
một lúc như vậy, nếu trả lại toàn bộ, Trần Thiệp nhất định sẽ sinh nghi. Chỉ
là một cái khăn tay, cậu ta sẽ không để ý đâu."
"Ha, tôi quả nhiên không nhìn lầm, bề ngoài chính nhân quân tử bên trong
mặt người dạ thú đó chính là nói loại người như cậu." Tô Duy nhìn cái khăn
tay, cất vào túi áo, "Có điều đừng vội vã vứt bỏ như vậy, biết đâu còn có cơ
hội trả lại."
"Nếu cậu định làm thế, nhớ đừng giẫm vang mái ngói."
"Yên tâm, cùng một sai lầm tôi sẽ không phạm lần thứ ba đâu."
Hai người đi vào văn phòng phòng tuần bộ, Lạc Tiêu Dao sớm đã sốt ruột
chờ ở đó, nhìn thấy Thẩm Ngọc Thư, lập tức lôi hắn đến chiếc bàn trước
mặt, chỉ vào một đống văn kiện, nói: "Anh, tư liệu về những người có quan
hệ với Phó Sơn đều nằm ở chỗ này. Anh đúng là liệu việc như thần."
"Cái gì mà liệu việc như thần?" Tô Duy tò mò hỏi.
Lạc Tiêu Dao hướng về phía Thẩm Ngọc Thư giơ ngón tay cái lên.
"Anh ấy nói gia đình Phó Sơn ở quê có vấn đề, bảo em điều tra. Không ngờ
là có vấn đề thật. Hóa ra hắn đã từng kết hôn, còn có hai đứa con nhỏ, năm
ngoái đã ly hôn, hiện giờ phải định kỳ trả phí nuôi dưỡng cho vợ, số tiền
không nhỏ đâu."
"Hả?"