VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 232

"Còn cả bộ mặt kiêu ngạo khiến người ta chỉ muốn đánh nữa! Nhưng mặt
khác tôi cảm thấy Trần lão gia cũng có vấn đề, một người phụ việc bị bắt mà
ông ta lại lo lắng như vậy, câu nào cũng dính đến làm ăn với sổ sách, lẽ nào
sổ sách của họ có vấn đề?"

"Không loại trừ khả năng này, có điều việc đầu tiên chúng ta phải nghĩ bây
giờ là làm thế nào để bắt Tiền Hách."

"Đúng vậy, không có chứng cứ, tất cả suy luận đều chỉ là nói suông." Tô
Duy xoa cằm thở dài, lại nói: "Vừa rồi tôi trả đồ của Tiền Hách lại cho hắn,
chỉ là mấy thứ linh tinh, chắc hắn đã không phát hiện mình từng bị trộm, có
điều biên lai vẫn còn ở chỗ cậu, tôi không kịp trả hắn..."

"Biên lai!"

Thẩm Ngọc Thư đột nhiên dừng bước, quay đầu nhìn Tô Duy chăm chú.

Tô Duy không hiểu có chuyện gì, không chờ cậu lên tiếng, Thẩm Ngọc Thư
đột nhiên bước lại ôm chầm lấy cậu.

"Cảm ơn, cậu đã giúp tôi một việc lớn đấy!"

Mặc dù cả hai biết nhau chưa lâu nhưng Tô Duy ít nhiều cũng hiểu đôi chút
về tính cách của Thẩm Ngọc Thư, đây là lần đầu tiên cậu thấy hắn thể hiện
rõ cảm xúc vui mừng trên mặt như vậy, nhất thời không biết nên phản ứng
thế nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.