VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 32

Thở dài một cái, Tô Duy lẳng điện thoại sang một bên, nằm vật xuống
giường.

Cùng với lúc cậu nằm xuống, cái giường cũng kèn kẹt kêu, Tô Duy coi như
không nghe thấy, đưa tay lôi cái đồng hồ quả quýt trên cổ xuống, mở nắp ra
rồi đờ đẫn nhìn thời gian trên đó.

- Cho dù gặp phải bất cứ tình huống bất ngờ nào cũng phải giữ được bình
tĩnh, vì tồi tệ nhất thì một là nhiệm vụ thất bại, hai là bị bắt vào tù, không
đến mức độ phải chết. Chỉ cần không chết thì kiểu gì cũng còn hy vọng.

Lời dạy của sư phụ lúc nhỏ hiện lên trong đầu, tin rằng lúc dạy cậu nhất định
ông đã không biết còn có cả khả năng thứ ba, mà đó còn là khả năng tồi tệ
nhất.

Tại sao lại thành thế này, kỳ thực đến tận bây giờ Tô Duy vẫn không hiểu
nổi, cậu chỉ nhớ rằng lúc đó dây thừng bị đứt rồi rơi xuống dưới, trong lúc
rơi thì xuất hiện hiện tượng ý thức bị gián đoạn, đợi đến khi cậu định thần
lại thì đã thấy mình hoàn toàn vô sự nằm trên mặt đất.

Không mất mạng vì rơi từ trên cao xuống, Tô Duy rất mừng, nhưng sự vui
mừng ấy không duy trì được lâu khi cậu phát hiện mình phải đối mặt với
tình huống còn tệ hơn cả cái chết...

Xung quanh là những bức tường cũ kỹ, những người ăn mặc kỳ lạ, không
khí nồng nặc mùi mồ hôi và mùi ẩm mốc, trong phòng có đèn, nhưng độ
sáng còn chẳng bằng chức năng chiếu sáng của cái điện thoại... Tất cả đều
dùng ánh mắt kì dị nhìn cậu, cứ như là nhìn thấy ma vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.