VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 56

Tô Duy giơ một bức trong số đó lên.

Người trong hình đeo một đôi kính đen, để ria mép, gần như trùng khớp với
hình dáng hóa trang ban nãy của cậu. Điều này khiến Tô Duy thêm phục khả
năng tưởng tượng của Thẩm Ngọc Thư, cười nhăn nhở hỏi: "Có thể tặng nó
cho tôi không?"

"Được, dù sao thì tôi cũng tìm được tên trộm rồi."

"Thưa ngài, ngài nói chuyện làm ơn đừng có châm chích như thế được
không?"

"Cảm thấy châm chích chắc do huynh đài chột dạ thôi."

Cả hai đều cười rất tươi, nhưng câu nào câu nấy thốt ra đều ngấm ngầm đả
kích lẫn nhau.

Thằng bé nghe không hiểu, ngoan ngoãn ngồi một bên không nói gì, may
mà người phục vụ mang đồ ăn đến kịp thời, Tô Duy tạm thời đình chiến với
Thẩm Ngọc Thư, chủ động rót trà cho đối phương, làm một động tác mời.

Thẩm Ngọc Thư lạnh lùng ngồi nhìn, thấy phong thái của Tô Duy lịch sự và
rất tự nhiên, càng nghi ngờ rằng cậu ta là dạng thư sinh lừa gạt phụ nữ cao
cấp.

Hắn nói cám ơn rồi nhấc tách trà lên chậm rãi nhâm nhi, thằng bé đã đói rất
lâu, sau khi được cho phép là cầm lấy bánh ăn ngấu ăn nghiến.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.