VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 54

Hắn nhìn lại mình, mặc dù vẫn chưa lập gia đình nhưng bằng tuổi này mà
vẫn bị gọi là anh thì có vẻ hơi kỳ, có điều cảm giác không tệ, điều này chứng
minh rằng hắn nhìn vẫn còn rất trẻ.

Đứa bé hiểu nhầm phản ứng của Thẩm Ngọc Thư, sợ hắn giận sẽ không dẫn
mình đi ăn nữa, vội vàng đổi thành: "Cám ơn ông, cám ơn ông."

"Ở đây không có ai là ông hết, gọi bằng anh là được rồi." Tô Duy đi trước
lên tiếng: "À đúng rồi, cũng gọi anh là anh luôn đi. Anh không muốn bị gọi
là ông đâu."

"Ưm, cả hai đều là anh..."

Đứa bé ngước lên nhìn cả hai, cảm thấy có chút khó hiểu, có điều để có thể
suôn sẻ ăn được cơm, nó gật đầu thật mạnh, tỏ ý đã hiểu.

Thẩm Ngọc Thư quay lại chỗ nhà hàng khi nãy, tay phục vụ ở đó thấy thằng
bé rách rưới bẩn thỉu lại thêm con sóc ngồi trên vai thì vội vàng chạy lại.

Không đợi anh ta lên tiếng Tô Duy đã chìa một tờ tiền ra: "Chỗ này có đủ để
anh ngậm miệng không?"

Người phục vụ không nói gì, cầm lấy tiền mím chặt môi, cứ như là sợ Tô
Duy sẽ đòi lại vậy.

"Chọn vài món điểm tâm ngon nhất của nhà hàng ra đây, còn nữa..." Tô Duy
nhìn con sóc rồi hỏi đứa bé: "Thú cưng của em thích ăn gì?"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.