VIÊN NGUYỆT QUAN ÂM - Trang 53

"Huynh đài hà tất phải khách khí như vậy, lúc móc trộm ví của tôi có thấy
chút bất an nào đâu? Hay là huynh đài... không dám?"

Thẩm Ngọc Thư bên ngoài ra vẻ mềm mỏng, kỳ thực là đâm xéo mỉa mai.
Tô Duy và hắn bốn mắt nhìn nhau, đột nhiên cậu bật cười: "Vậy thì cung
kính không bằng tuân mệnh. Thế còn đứa bé này..."

Nhìn xuống cậu bé đứng bên cạnh, nét mặt của Thẩm Ngọc Thư dịu lại, dịu
giọng hỏi: "Đói rồi đúng không?"

"Nó không đói thì đã chẳng phải đi trộm bánh của người ta."

Tô Duy cười hi hi giải thích, Thẩm Ngọc Thư chỉ nhìn đứa bé, không thèm
để ý đến cậu.

Đứa bé ra sức gật đầu, lại xoa xoa cái bụng, nói: "Đã hai hôm nay em không
được ăn gì rồi, Củ Lạc cũng thế..."

"Đi nào." Thẩm Ngọc Thư bước tới nắm lấy tay thằng bé, bàn tay nó rất bẩn
nhưng hắn hoàn toàn không để ý tới chuyện đó. Tô Duy thấy vậy, đôi mày
khẽ nhướng lên.

Đứa bé bị hành động của Thẩm Ngọc Thư làm cho giật mình, sau khi hiểu ra
mình sẽ được dẫn đi ăn, đôi mắt nó sáng bừng lên, cất giọng giòn tan: "Cám
ơn anh!"

"Anh?" Thẩm Ngọc Thư nhíu mày.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.