157
Tủ sách Nuôi con – http://sachx.com
như người đã có kháng thể với siêu vi B thì coi như cơ thể đã có sức đề kháng tốt
rồi, không có gì phải lo nữa, không cần chích ngừa nữa.
Cần biết rằng đa số các trường hợp VGSVB cấp tính không có triệu chứng gì
cả, phải thử máu mới biết, một số còn lại khoảng 10% thì triệu chứng rất rõ ràng:
Nóng sốt, nhức mỏi, vàng da, vàng mắt, nước tiểu vàng sậm, đau bụng, biếng ăn,
nôn ói, ngứa ngáy... Bệnh rầm rập như vậy chừng hai tuần rồi hết. Trừ một số
trường hợp tối cấp có thể đưa đến tử vong, đa số lành bệnh trong vài ba tuần lễ.
Hiện vẫn chưa có thuốc đặc trị VGSVB. Cần nghỉ ngơi, tĩnh dưỡng. Ăn nhiều
chất đường, chất đạm. Các loại thuốc điều trị mới tùy chỉ định của thầy thuốc
chuyên khoa.
Phòng bệnh chủ động chính là bỏ đi tập quán châm chích, cắt lể, xâm mình, xỏ
lỗ tai nói trên. Tuyệt đối an toàn trong truyền máu và chăm sóc y tế. Chung thủy một
vợ một chồng. Sử dụng bao cao su nếu cần. Không tiêm chích ma túy... là những
biện pháp chính. Tiêm chủng là biện pháp phòng bệnh hữu hiệu dành cho trẻ sơ
sinh, những đối tượng nguy cơ cao. Những người đã có kháng thể hoặc người lành
mang mầm bệnh thì không cần phải tiêm chủng nữa vì tiêm vô ích. Đối với trẻ sơ
sinh và nhóm nguy cơ như người tiêm chích ma túy, mại dâm, nhân viên y tế, cần
chủng ngay mà không cần thử máu trước, còn những người khác thì nên thử máu
trước.
Chương 52. Sốt bại liệt
Q
uả thực tôi ngạc nhiên khi cô y tá mở cửa phòng đưa ông khách vào – trên
tay ông đang bồng đứa bé khoảng 2 tuổi – vì lúc nãy nghe tiếng ông ở bên ngoài tôi
cứ tưởng là một ông “nhà quê” nào đó thôi, bây giờ rõ ràng ông ta là một người có
vẻ trí thức. Lúc nãy tôi nghe ông nói với cô y tá, giọng tức giận như sẵn sàng làm to
chuyện: Con tôi bị nóng sơ sơ, má nó mang đi bác sĩ chích về bị xụi đi không được
nữa! Chắc bị chích trúng gân rồi...!
Đó là một bé trai, rất kháu khỉnh, bụ bẫm, đúng 2 tuổi, nhiệt độ 37°C chỉ bị “xụi”
một chân, chân trái. Tôi cởi bỏ quần áo bé và đặt bé nằm trên giường khám. Gõ
phản xạ hai đầu gối: nhảy đều. Véo nhẹ hai bên chân: co rụt mạnh và bé khóc lớn!
Lật xem chỗ chích ở mông: vết chích đúng vị trí nhưng còn nổi một cục cứng, chứng
tỏ thuốc chưa tan. Tôi thở một cái phào, nhẹ nhõm.
Cháu không bị bại liệt! Cháu chỉ bị đau chỗ chích nên không chịu đi hoặc đi
hơi khó khăn chút thôi!
Từ nãy giờ ông khách chăm chú xem tôi khám bệnh, có vẻ hết sức lo lắng, căng
thẳng, bây giờ nghe tôi nói xong, ông cũng thở một cái phò:
Hú hồn! Cám ơn bác sĩ, tôi chỉ có mỗi mình nó.
Vậy sao ông không lo ngừa sốt bại liệt cho bé đi?
Tôi bận qua, bây giờ bác sĩ cho ngừa luôn được không?
Chưa được ông ạ! Em còn đang nóng, phải đợi bé hết cơn bệnh rồi đến y tế
xin thuốc uống ngừa bại liệt.
*