Niên hiệu Trùng Hưng năm đầu, sắc phong Anh Liệt Vương, đến bốn
năm, gia phong hai chữ Dũng Mãnh, năm Hưng Long thứ hai mươi, gia
phong Phụ Tín Đại Vương.
Tiếm bình
Hương, Bổng, Đổng, Đằng là bốn vị tối linh của nước ta vậy. Phù Đổng
Đại Vương; Đằng Châu Thần Vương đều là linh khí hạo nhiên, không có
thể là danh trạng được. Lý Hiệu Uý lấy tấm thân cao hai trượng, làm quan
thượng quốc, giữ chức Ty Lệ, oai khiếp Hung Nô, người ở Lâm Thao sợ oai
mà mến đức. Sống thời người đều hâm mộ; chết thời nhớ chẳng quên.
Tượng đồng đặt ngoài cửa, có máy lay chuyển động, oai hùng như sống,
đứng xa mà trông đủ khiến cho bọn cường hồ rụng hồn phách. Sau vài trăm
năm lại thác mộng cho Triệu Xương, hiển linh cho Cao Biền, tiếng thơm
oanh liệt, giống như các vị Thiên Thần không hơn không kém, như thế há
chẳng hùng vĩ lắm thay!
Bây giờ miếu ở làng Thuỵ Hương huyện Từ Liêm, cách phía đông thành
bốn mươi dặm đền đài đồ sộ, miếu điện trang nghiêm, cao ngất ở trên bờ
sông. Dầu cho sóng cả vỗ bờ, muôn dặm chảy xiết, vẫn nghiễm nhiên đứng
vững không lay. Ngay trước miếu có bến đò ngang là con đường thượng lưu
đến kinh phải ngang qua đấy, một chỗ đô hội lớn, thương mại hành nhân,
cao tài đặt khách, chắp nối ngựa xe qua lại như dệt, mà trọn xưa vẫn an ổn,
không xảy ra nạn gió sóng, nhân dân đều xưng tụng công đức của thần.
Làng Thuỵ Hương rất đông, giàu, đến khi cúng tế, lễ vật long trọng tinh
khiết, hằng năm đến ngày rằm tháng bảy, có ngày hội làm lễ Đại kỳ phúc,
người đến xem đông như rừng, đường sá chợ búa nhà cửa có cái quang
cảnh như thành thị. Lễ tế, đồ thờ nghiêm chỉnh, người đến xem lễ đều phải
khỉ kínn, so với hai đền Tiên Du và Kim Động cùng ngang hàng với nhau.
Nhiều người đến đền cầu tự, có người bồng con đến xin Thần cho họ,
nhưhai anh em Tiết, Nghĩa ở làng Vân Canh, đến xưng họ Lý họ Trần tức là
Thần cho họ đó. Tập Chích Quái chép sự tích này cũng đồng với đây,
nhưng trong ấy có vài chuyện như: đau bụng đi tiêu, đem cháo xin phép