ra là người đàn ông này chắc chắn sẽ đọc, đọc thực sự ấy, cuốn nhật ký của
mình.
Bằng cách đọc cuốn nhật ký của mình, ông sẽ biết tất cả những chuyện
mình đã phải trải qua, và có lẽ, ông sẽ làm điều gì đó. Khi nghe ông kể ông
đã phải chiến đấu chống lại nạn phân biệt chủng tộc ở miền Nam ra sao,
mình không thể không nhớ tới buổi tối anh mình bị bắn, chỉ bởi vì chủng
tộc của anh em mình.
Hai anh em mình đang chạy xe trên đường cao tốc thì có một chiếc xe
toàn những người Mexico chạy vọt lên ngang hàng với xe anh em mình.
Đột nhiên mình thấy một tia sáng lóe lên, kính xe vỡ vụn và máu chảy lênh
láng. Một viên đạn bắn xuyên qua xe. Một viên khác vèo tới hàng ghế sau,
sượt qua bạn mình đang ngồi ở đó. Anh mình, người lái xe, bị bắn bốn viên.
Hai viên vào ngực, chỉ cách tim vài cm, một viên vào đùi và một viên vào
bắp chân. Anh quay đầu về phía mình, áo anh đẫm máu, khó nhọc nói:
“Anh không thể thở được. Anh không thể lái xe được nữa!” Anh đỗ xe trên
đường, còn hai người bạn ngồi ở hàng ghế sau của mình đang hét toáng lên:
“Mình bị bắn! Mình bị bắn!”
Mình cố không hốt hoảng và kéo anh sang chỗ của mình. Rồi mình
nhảy sang ghế lái - chỗ nhoe nhoét máu và bắt đầu tìm một bệnh viện. Cuối
cùng, mình tạt vào một trạm đổ xăng và gọi điện báo với cảnh sát là anh
mình bị bắn. Khi gọi điện thoại, mình không thể không để ý có tới hàng tá
lỗ đạn bên hông xe. Chiếc xe đã tan tành. Nhìn cứ như thể nó vừa mới lao
ra từ vùng bom đạn của một cuộc chiến vậy. Khoảng hai phút sau thì có xe
cứu thương đến, họ đưa anh mình và bạn mình tới bệnh viện. Rồi cảnh sát
cũng đưa mình tới bệnh viện.