VIỆT NAM MÁU LỬA QUÊ HƯƠNG TÔI - Trang 368

từ những sai lầm cơ bản về nhận định như chỉ có người Công giáo mới
chống Cộng, chỉ có người Công giáo mới trung thành với mình, chỉ có một
quốc gia theo Công giáo mới được quốc tế ủng hộ. Và cũng phát xuất từ
những tính toán chủ quan như xây dựng được một chủ thuyết Kitô giáo là
có thể vạch được một sinh lộ cho tổ quốc, xây dựng được một chủ lực Thiên
Chúa giáo là có thể điều động được toàn khối dân tộc, cho nên nền độc tài
Công giáo mà anh em ông Diệm chủ xướng và thực hiện ngay từ đầu (và
kéo dài suốt 9 năm của chế độ) chỉ là hệ quả tất nhiên của những con người
đã đánh mất hồn nước trong tâm chất và không biết đến những quy luật
dựng nước trên mặt chính trị. Và ở trên những nhận định sai lầm cơ bản đó
là những thôi thúc cuồng tín và quá độ của những người tự nhận mình có sứ
mạng tông đồ, có chức năng của hàng giáo phẩm, quyết rao giảng (dù phải
áp đặt) tôn giáo mà mình tin tưởng cho cả dân tộc.
Tại sao khi chưa cầm quyền thì đả kích Bảo Đại độc tài phong kiến, khi họp
Hội Nghị Đại Đoàn Kết (1953) thì hô hào dân chủ tự do, mà lúc lên chấp
chánh thì lại độc tôn, độc tài chà đạp chính cái dân chủ tự do mà mình đã
từng lớn miệng đòi hỏi? Tại sao khi đã dẹp hết các lực lượng giáo phái, các
đảng phái chính trị, các tổ chức và cá nhân chống đối và đang được đa số
quần chúng ủng hộ để xây dựng một miền Nam thịnh vượng và hùng cường
trong hòa bình, thì lại tiến hành những chính sách kềm kẹp bạo trị, bất chấp
nguyện vọng chính đáng của toàn dân?
Có phải vì yêu nước không hay là vì yêu tôn giáo của mình quá độ, yêu gia
đình mình quá độ, yêu cá nhân mình quá độ! Có phải vì để chống Cộng
không hay là vì để chống các thành phần dân tộc khác, chống các lực lượng
chính trị khác, chống các khuôn mặt quốc gia khác?
Lời giải đáp cho những câu hỏi này hiển hiện rõ ràng trong 9 năm trời cầm
quyền của anh em ông Diệm. Chín năm ngút ngàn quặn đau vì dân tộc đã lỡ
một cơ hội lịch sử hầu có thể tái tạo vươn lên để trở về giải phóng đất Bắc,
chín năm máu lệ tủi nhục vì dân tộc đã bị cai trị bởi một vị vua thời Trung
Cổ vào giữa thế kỷ 20 mà văn hóa, chính trị, tôn giáo, kinh tế, thương mại,
giáo dục và kể cả chống Cộng đều không còn là quyền của nhân dân nữa,
nhưng lại tập trung một cách chặt chẽ trong tay một gia đình.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.