VIỆT NAM MÁU LỬA QUÊ HƯƠNG TÔI - Trang 372

chuộng tự do và dân chủ thật sự. Nhưng trắng trợn và khủng khiếp hơn cả là
những biện pháp công an trị và cảnh sát trị bằng cách cho tay sai đến đập
phá các tòa báo, khủng bố và truy tố ra tòa các chủ nhiệm những tạp chí có
khuynh hướng đối lập. Dù đó là đối lập xây dựng trong khuôn khổ hợp pháp
và Hiến định.
Ngày 13 tháng 3 năm 1958, chỉ vì bài báo Thư gửi ông Nghị mà ông
Nghiêm Xuân Thiện, chủ nhiệm báo Thời Luận, bị tòa phạt 10 tháng tù treo,
100.000 đồng phạt vạ, và bị rút giấy phép xuất bản với tội danh “có mục
đích và tính cách xúc phạm chính quyền”. Thật ra nội dung bài báo chẳng
có gì là vi luật hoặc vi hiến nếu không muốn nói là cần thiết vì nội dung bài
báo chỉ đòi hỏi các ông Dân biểu hành xử đứng đắn nhiệm vụ đại diện cho
dân, đừng làm Nghị gật, đừng làm Dân biểu gia nô. Tuy nhiên, vì tờ báo đó
là của khối Dân Chủ, một khối độc lập với chính quyền do các ông Hoàng
Cơ Thụy, Phan Quang Đán, Nghiêm Xuân Thiện chủ trương nên nó đã
không được phép hiện diện trong một chế độ độc tài nữa. Tội nghiệp ông
Nghiêm Xuân Thiện vốn là một chiến sĩ chống Cộng ngay từ năm 1945, tờ
báo Thời Luận của ông đã từng bị Pháp cho ném lựu đạn lúc còn ở Hà Nội
vì những luận điệu chống thực dân, cho nên ngay lúc di cư vào Nam sau khi
đã bỏ lại tất cả cơ nghiệp ở miền Bắc, ông Thiện góp vốn với bạn bè cho tái
bản tờ Thời Luận mong đóng góp tiếng nói chống Cộng với toàn dân.
Không ngờ thiện chí đó của ông Thiện được trả lời bằng biện pháp công an,
cảnh sát đến đập phá tòa báo, phạt tù và phạt một số tiền vô cùng to lớn đối
với gia cảnh của ông và đối với thời giá đồng bạc lúc bấy giờ. Điều mỉa mai
là khi còn ở Bắc, khi còn ở dưới chế độ thực dân, tờ Thời Luận của các ông
Nghiêm Xuân Thiện, Trần Trung Dung…, vì đòi hỏi tự do dân chủ mà bị
Pháp cho người đập phá, nay vào Nam cũng vì đòi hỏi dân chủ tự do mà bị
chế độ Cộng Hòa Nhân Vị trừng phạt, ông Nghiêm Xuân Thiện phải ra tòa
trong lúc ông Trần Trung Dung (là cháu rể của họ Ngô) thì lại an toàn trong
chức vụ Phụ tá Bộ trưởng Quốc Phòng.
Một nền báo chí có thể ví như một tấm gương. Nếu chế độ dân chủ thực sự
thì tấm gương sẽ giúp chế độ thấy điều xấu để sửa sai và thấy điều tốt để
khai triển. Nhưng nếu chế độ độc tài thì tấm gương phải bị đập vỡ tan nát để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.