vùng tự do và vùng bị chiếm một cách nào đó để cho một vài loại hàng có
thể lưu thông đến vùng này hay vùng khác tùy theo nhu cầu của nhân dân
và bộ đội.
Tuy nhiên, chủ yếu vẫn là đẩy mạnh sản xuất ở các vùng tự do. Nhiều
nguyên tắc và chỉ thị đã được đề ra trong công tác kinh tế.
– Phát triển trước hết sản xuất nông nghiệp, khuyên khích thủ công
nghiệp và tiểu công nghiệp.
– Dựa vào sức của bản thân mình là chính.
– Phi tập trung hóa, đảm bảo tự cấp tự túc ở từng vùng, hạn chế đến mức
tối đa việc trao đổi và chuyên chở hàng hóa, dành cho từng vùng một quyền
tự chủ rộng rãi.
– Động viên các tài nguyên, nhân lực và năng lực theo khẩu hiệu: "Tất cả
cho tiền tuyến".
– Phát động một phong trào thi đua yêu nước rộng lớn để kích thích tinh
thần chủ động sáng tạo, chủ nghĩa anh hùng trong lao động của quảng đại
quần chúng, đồng thời ban bố dần từng bước những cải cách dân chủ nhằm
cải thiện điều kiện của quần chúng lao động.
– Thành lập những cơ quan kinh tế nhà nước - phác thảo những ngành
kinh tế của khu vực Nhà nước sau này.
Chính sách kinh tế đó đã đưa lại những kết quả đáng kể trong nhiều lĩnh
vực. Trước hết, mặc dầu bị địch phá hoại liên tục, lại thiếu nhân lực, các
vùng tự do trước đây thường bị nạn đói nay đã tránh được. Việc tiếp tế cho
dân, cho các lực lượng vũ trang và các cơ quan chính quyền được đảm bảo.
Các xưởng quân giới đóng trong rừng với những phương tiện thô sơ đã sản
xuất được nhiều loại vũ khí khác nhau. Ngành thủ công nghệ đã có thể sản
xuất được nhiều mặt hàng: vải vóc, giấy, thuốc men và cả một vài sản phẩm
công nghiệp như quặng hoặc a-xít sun-fua-ric, những động cơ nhỏ, ê- te...
Tuy nhiên, khó khăn vẫn rất nhiều, đặc biệt thu nhập cho ngân sách chỉ
đảm bảo khoảng 20% chi tiêu của Nhà nước trong những năm 1948 - 1950.
Cần phải nghĩ tới việc in tiền giấy để bù vào chỗ thiếu hụt.