“Chiến tranh đặc biệt”
Tổng thống Kennedy vừa mới lên nắm quyền ở Washington đã phải
đứng trước một sự lựa chọn: hoặc bỏ chế độ Diệm, từ bỏ âm mưu nắm lấy
Nam Việt Nam hoặc tiến hành chiến tranh chống nhân dân Việt Nam.
Kennedy chọn con đường thứ hai. Với Kennedy, chiến lược toàn cầu của
Hoa Kỳ hướng về Thế giới thứ ba - khu vực được xem là lò lửa cách mạng,
cần phải kiên quyết đập tắt ngay. Êkíp Kennedy-Taylor-Mactamara đã dựng
lên cả một bộ máy chính trị và quân sự, và cả một “học thuyết” hòng chinh
phục Thế giới thứ ba, nghiền nát hoặc làm chệch mục tiêu của các phong
trào dân tộc ở châu Á và châu Mỹ La tinh. Đặc biệt, các phương pháp và vũ
khí ''chống nổi loạn'' để đối phó với chiến tranh du kích và các hình thức
đấu tranh vũ trang khác của các dân tộc thuộc địa đã được Washington đặc
biệt chú ý.
Thế là chiến lược "Chiến tranh đặc biệt'' ra đời. Với sự can thiệp trực tiếp
của quân đội Mỹ, kiểu viễn chinh thực dân cũ ngày càng khó thực hiện ở
thời đại chúng ta. Vậy là Washington tìm cách tiến hành chiến tranh qua tay
người khác. Sức mạnh và tài chính của Mỹ đủ sức trả lương cho cả một bộ
máy chính quyền và quân đội bù nhìn đông đảo, trang bị cho quân đội đánh
thuế những vũ khí hiện đại nhất, chỉ cần trùm lên đội quân ấy bằng những
''cố vấn'' Mỹ được đào tạo đặc biệt cho loại chiến tranh ấy - loại chiến tranh
trong đó những thủ đoạn chính trị - quân sự được nghiên cứu tỉ mỉ, dựa trên
công nghệ chiến tranh tối hiện đại, sẽ cho phép đánh bại chiến tranh cách
mạng của các dân tộc thuộc địa.
Vậy là Washington chọn Nam Việt Nam làm nơi thí điểm chiến lược mới
của ''Chiến tranh đặc biệt''. Mọi việc chuẩn bị hoàn tất vào đầu năm 1962;
tháng 2 năm ấy, một bộ chỉ huy hành quân của Mỹ đến đóng ở Sài Gòn với
một đoàn “cố vấn” chỉ huy các đội quân bù nhìn; số cố vấn tăng lên nhanh
chóng, năm 1964 đã có 25.000 người.