VIỆT SỬ GIAI THOẠI - Trang 30

vậy, chỉ còn cách sửa lễ để tiếp sứ giả, cớ gì cậy dân Bách Việt đông
để coi thường sứ giả của Thiên tử? Nếu Thiên tử mà biết được, khởi
binh sang đánh thì Vương sẽ tính sao?
Vua làm ra vẻ sợ hãi, đứng dậy nói: -Tôi ở đất này lâu ngày, thành ra
quên hết cả lễ nghĩa.
Nhân đó, Vua hỏi Lục Giả rằng: -Tôi với Tiêu Hà

[12]

và Tào Tham

[13]

, ai

hơn?
Lục Giả đáp: -Vương hơn chứ.
Vua hỏi tiếp: -Thế tôi với Hán Đế, ai hơn?
Lục Giả nói: -Hán Đế nối nghiệp của Tam Hoàng

[14]

và Ngũ Đế

[15]

,

thống trị dân Hán có đến cả ức vạn người, đất rộng hàng muôn dặm,
của nhiều, người đông, thế mà quyền bính chỉ nằm trong tay một nhà,
từ khi trời đất mở mang đến nay chưa từng có. Nay, dân của Vương
chẳng qua mươi vạn ở xen giữa núi và biển, bất quá cũng chỉ như một
quận của nhà Hán. Vương ví với Hán thế nào được?
Nhà vua cười và nói rằng: -Tôi lấy làm giận là đã không được dấy lên
ở phía ấy, biết đâu tôi lại chẳng như nhà Hán bây giờ?
Lục Giả ngồi im lặng, mặt có vẻ rất buồn. Nhà vua bèn giữ Lục Giả lại
đến vài tháng. Vua nói: -Ở đất Việt này, không ai ngang tài để tôi có
thể nói chuyện được. Nay ông đến đây, hàng ngày tôi được nghe
những điều chưa từng nghe.
Nhà vua cho Lục Giả các thứ châu báu đáng giá ngàn vàng để làm của
riêng, đến khi Lục Giả về, lại còn cho thêm nghìn vàng nữa”.

Lời bàn

Mới dựng được bờ cõi riêng, lúc đầu, hẳn nhiên là Triệu Đà nghênh

ngang tự đắc, tự cho mình quyền … ngồi chồm hổm mà tiếp sứ, tự ví mình
với Tiêu Hà, Tào Tham và cả Hán Đế nữa. Nhưng, cũng vì mới tạo dựng
được bờ cõi riêng. Triệu Đà luôn phải canh cánh nỗi lo gìn giữ cơ nghiệp
của mình. Lời của Triệu Đà và cử chỉ của Triệu Đà đã tỏ rõ như vậy. Tiếc
thay, Lục Giả hình như chỉ thuộc được mấy câu nằm lòng, không đủ tài để

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.