VIỆT SỬ GIAI THOẠI - Trang 786

Chúa mượn tích xưa để trách, ấy cũng là sự thường. Thời ấy, cách diễn

đạt ấy, khác làm sao được. Lời Chúa có vẻ như nhẹ nhàng quá chăng? Quả
có vậy thật, nhưng, khiển trách nói chung đã phải lựa lời, khiển trách một
người đường đường là tướng quân đang trấn giữ ở nơi biên ải thì càng phải
lựa lời hơn nữa. Vả chăng, cái chính của sự khiển trách chính là ở hiệu quả
của nó chứ có phải là ở sự gay gắt đâu.

Khéo trách kẻ thừa hành, chúa Nguyễn Phúc Chu có thêm được một vị

tướng biết lo sửa đức, biết vỗ về những người phiêu tán khốn khổ mới trở
về, chúa Nguyễn Phúc Chu có thêm được sự thái bình vô giá ở vùng đất
phía Nam. Có ai nói là chúa Nguyễn Phúc Chu không bóc lột dân đâu, có
điều, người bóc lột ấy, xem ra cũng biết thương, biết chăm lo đến … đối
tượng mà mình bóc lột. Thời ấy, nghĩ như vậy và làm được như vậy, lẽ đâu
lại bảo là sự thường?

Phó tướng Nguyễn Cửu Vân nghiêm lo sửa mình theo lời trách của

Chúa. Sử chép lời trách này, ắt cũng muốn người đời sau xem sử mà tự răn
mình đó thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.