VIẾT VỀ NƯỚC MỸ - NỢ TÌNH MỘT MÓN TRỨNG CHIÊN - Trang 157

Vô gia đình

-

S

ƯƠNG

N

GUYỄN -

T

hí sinh mang số 9 xin bước ra sân khấu.

Một thanh niên trạc độ 20 tuổi, gương mặt tròn trịa, phúc hậu, hai

mắt híp, ánh mắt gợn buồn bước ra đứng trước micro.

- Tại sao trong đơn dự thi, em để trống phần gia đình? - Một trong

ba giám khảo hỏi.

- Dạ thưa cô! Tôi không có gia đình. Tôi sống trong viện mồ côi

đến năm tuổi thì trốn ra khỏi viện, sống lang thang đầu đường xó chợ
cho đến bây giờ.

- Tại sao em lại phải trốn ra khỏi viện mồ côi?
- Câu chuyện dài lắm, tôi không biết phải kể từ đâu: Tôi lớn lên

trong viện mồ côi từ lúc mới lọt lòng, không biết ai đó hay là mẹ tôi,
sinh tôi xong, quấn tôi trong khăn rồi đem bỏ trước cổng viện. Năm
năm sống trong viện, tôi bị bạn bè chung quanh ức hiếp vì bản tính hiền
lành, không dám chống đối lại. Lại nữa, tôi có tính háu ăn, thường lén
ăn vụng phần ăn của những đứa khác. Có lần viện trưởng bắt gặp, tôi bị
phạt quỳ trong văn phòng suốt một ngày, không được ăn uống gì cả.
Tôi đói lả người, trước mắt chập chờn dĩa thức ăn, nào đùi gà, sườn
nướng, pizza còn bốc khói, nào là ly kem ba màu ăn mát lạnh... Tôi xỉu
lúc nào tôi cũng không biết. Tỉnh dậy, tôi quyết định trốn ra khỏi viện,
không thể tiếp tục sống ăn không đủ no như thế này mãi được, bao tử
tôi kêu suốt ngày.

- Em làm gì để sống khi ra khỏi viện mồ côi Nhân Ái lúc năm

tuổi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.