VĨNH BIỆT MÙA HÈ - Trang 153

cửa là Minh và ông ấy sẽ vào phòng ? Chiếc giường nệm nhàu nát, với mền
gối lộn xộn, bừa bãi... Hạ cảm thấy đắng ngắt trong miệng.

Hằng hỏi, mà không hề quay lại:

− Mày tới thăm tao, có việc gì không ?

Hạ từ từ đi tới sau lưng Hằng, rồi không dằn được, cô ôm chầm lấy bạn:

− Hằng ơi, sao mày lại như vậy ?

Hằng chỉ im lặng. Mãi một lúc sau, cô mới khẽ gỡ tay Hạ ra:

− Tao cũng không hiểu nổi tao nữa. Nhưng mày cũng đừng nên trách

thầy Minh, tội nghiệp ổng. Có lẽ mọi chuyện là do tao.

− Không phải do mày ! - Hạ kêu lên - Ông ta là một người lợi dụng !

Hai đứa nhìn nhau. Mắt Hạ ngập ứ nỗi đau xót, còn mắt Hằng chìm trong

tuyệt vọng. Hằng quay mặt đi và bước đến ngồi bên mép giường:

− Tại tao thôi. Tao buồn quá. Nói thiệt mày, tao đã muốn tự tử chết - Cô

gần như hét lên - Má tao ngoại tình, mày biết không ? Còn ba tao thì cũng
chẳng ra gì ! Tao. Tao...

Cô bưng mặt và khóc nức nở. Hạ đến ngồi bên bạn, nước mắt cô cũng

bắt đầu chảy ra, tuôn dài trên má. Hằng quay sang, ôm chầm lấy bạn:

− Hạ ơi, tao phải làm sao bây giờ ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.