VĨNH BIỆT MÙA HÈ - Trang 203

tiên Hùng tâm sự hết nỗi lòng của mình với một người con gái khác, từ sau
ngày Châu mất. Lúc đầu, anh chỉ muốn kể để cho Hằng hiểu là còn rất
nhiều niềm đau lớn khác quanh Hằng, mà chuyện của anh chỉ là một ví dụ
nhỏ. Nhưng dần dần, như được khơi gợi trúng mạch nước ngầm từ lâu bị
nén chặt, câu chuyện cứ chảy ra, miên man. Hùng nghe dường như không
phải anh mà là một ai khác đang kể cho anh nghe về câu chuyện của chính
anh và Châu, một ai khác như từ lâu đã thầm sống trong anh, hiểu biết tất
cả và ghi nhớ tất cả. Kỷ niệm với Châu sống lại trong từng lời kể, tươi rói
như vừa mới xảy ra hôm qua.

Hằng tỉnh lại dần trước câu chuyện xúc động của Hùng, và dần dần thấy

vừa bị cuốn hút theo nó, vừa hết sức ngạc nhiên. Tại sao anh ấy, mới gặp
lại cô chỉ sau một lần quen biết chẳng thân thiết gì, lại có thể tâm sự với
mình dễ dàng như vậy về một chuyện thật riêng tư thường chỉ dành cho
những ai thân tình nhất ? Hóa ra anh ấy đã từng đau khổ đến như vậy.
Nhưng anh ấy kể cho mình nghe để làm gì ?

Hùng kết thúc câu chuyện:

− Lúc ấy, tôi đã nghĩ đến cái chết. Nhưng rồi, hàng tỉ công việc mỗi

ngày đã lôi tôi trở về với cuộc sống.

Hằng tò mò nhìn Hùng. Anh thẳng thắn nhìn lại cô bằng một đôi mắt

bằng hữu, trìu mến. Minh không bao giờ nhìn cô như vậy. Ánh mắt Minh
luôn hừng hực một nỗi đam mê bão táp.

− Sao anh lại kể tất cả những chuyện ấy với em ?

Hùng chuyển sang xưng “anh” với Hằng thật tự nhiên:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.