VĨNH BIỆT TUGUMI - Trang 102

Banana Yoshimoto

Vĩnh biệt Tugumi

Chương 11

Bóng hình

“Có lý gì mà tao lại muốn giết người chứ? Tao chỉ định làm cho nó khiếp
sợ thôi, thế mà đã nhặng xị cả lên rồi. Đúng là 1 lũ nhát gan.”
Chắc chắn có thể thấy ngay ánh mắt coi người khác là đồ ngốc của Tugumi
đang cười chế giễu tôi và Yoko. Tôi đã chờ đợi điều này. Nhưng, Tugumi
ngay sau đó phải vào viện. Sốt, suy thận, suy nhược cơ thể vì lao lực, tóm
lại, tất cả mọi thứ đồng loạt bung ra trong cơ thể Tugumi khi vừa kết thúc
“công việc” và hạ gục nó.
Bất cứ ai dù chỉ làm việc đó thôi cũng đều sẽ như thế. Với tâm trạng sửng
sốt, tôi vừa gật đầu ừ hữ vừa tiễn Tugumi được đưa lên taxi.
- Đồ ngốc, tao sắp về rồi mà.- tôi nghĩ.
Quay về phía khuôn mặt thiêm thiếp đỏ rực, có vẻ đau đớn của Tugumi với
đôi mày cau lại, trong tôi sôi lên cảm giác căm ghét.
Mặc dù vẫn muốn nói chuyện, mặc dù chắc sẽ dắt chó đi dạo và chia tay ở
biển. Từng chuyện từng chuyện chẳng thể cứu vãn nổi như thế đã làm cho
tôi buồn lạ thường. Khi lên taxi, dì Masako nói như thì thầm.
- Ngốc thật đấy, Tugumi ấy.
Tôi thoáng giật mình. Ôm trên tay khăn mặt và mấy bộ quần áo để thay, dì
ngước mắt nhìn tôi, khẽ cười như muốn nói: “Khiếp quá”
Tôi khẽ mỉm cười đáp lại, vẫy tay. Chiếc taxi chạy vào trong nắng thu.
Kyoichi trở lại sau hôm Tugumi nhập viện.
Cậu gọi tôi ra, chúng tôi gặp nhau ngoài biển vào buổi tối.
- Cậu đã đi thăm chưa?
Chẳng biết bắt đầu thế nào, tôi hỏi. Trong tiếng sóng ầm ì buổi đêm, 2 đứa
đứng đó, mưa nặng hạt lẫn trong gió mạnh thổi tới. Xa xa ánh đèn của
những con thuyền trông nhòa mờ.
- Ừ, Tugumi có vẻ đau đớn quá nên tớ chẳng thể ở lâu được. Cũng chẳng
nói được gì nhiều.- Kyoichi nói. Cậu quay mặt ra nhìn biển đen, ngồi co

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.