cứ chảy mãi kô ngừng; tôi đã thấy như thế đấy. Không hiểu sao đột nhiên
tôi lại nghĩ như vậy.
Câu chuyện này là kỷ niệm mùa hè lần cuối cùng tôi về quê; 1 thị trấn ven
biển nơi tôi đã trải qua thời thiếu nữ. Những nhận vật ở nhà nghỉ
Yamamoto xuất hiện trong câu chuyện này bây giờ đã chuyển đến nơi khác
và tôi nghĩ mình sẽ kô sống cùng với họ 1 lần nữa. Vì vậy; sự thay đổi của
tâm hồn tôi chỉ có trong những ngày sống cùng Tugumi khi đó.
Tugumi từ khi sinh ra đã rất yếu; nhiều chức năng của cơ thể bị tổn thương.
Bác sĩ tuyên bố rằng nó sẽ đoản mệnh và gia đình cũng hiểu điều đó. Vì
thế; mọi người xung quanh ai cũng chiều chuộng để lấy lòng nó; mẹ
Tugumi đã kô quản công đưa nó đi khắp các bệnh viện ở Nhật bản; dốc hết
sức nhằm kéo dài dù chỉ là 1 chút cuộc sống của Tugumi. Cứ như thế; kết
quả của việc lớn lên như thể người ta đi bộ từng chút một là một Tugumi
với tính cách thất thường; ngang ngược. Sự khỏe mạnh có thể sống bình
thường ngoài tưởng tượng của mọi người đã thúc đẩy tính cách này.
Tugumi là đứa tâm địa xấu xa; thô tục; độc mồm độc miệng; thích làm mọi
thứ theo ý mình; vòi vĩnh và tinh quái. Với những miêu tả chính xác và rất
đúng lúc; nó kô hề kiêng nể nói ra những điều khiến mọi người khó chịu.
Bộ dạng đắc thắng của nó lúc đấy trông như 1 con ác quỷ.
Tôi và mẹ; hai người sống ở 1 căn nhà phụ tách biệt với nhà nghỉ
Yamamoto; nhà của Tugumi.
Bố tôi ở Tokyo; ông đã rất khó khăn để ly hôn với người vợ đã ly thân từ
lâu và chính thức kết hôn với mẹ. Vì thế; ông thường phải nay đây mai đó;
chạy ngược chạy xuôi; trông vất vả vô cùng; nhưng bản thân 2 người luôn
mơ tới 1 ngày mai tươi sang cả gia đình 3 người có thể sống cùng nhau ở
Tokyo nên có vẻ khá vui vẻ. Vì vậy; dù bề ngoài ít nhiều phức tạp nhưng
tôi đã lớn lên như 1 đứa con gái hiếu thuận của 1 cặp vợ chồng yêu thương
nhau.