VĨNH BIỆT TUGUMI - Trang 14

hòa vào trong cát; gió; tiếng sóng và mất hút đi. Đó là chuyện thật; 1 lúc
nào đó Tugumi trở nên như vậy thật thì cũng chẳng có gì là lạ.
Chiếc vày trắng của Tugumi căng phồng trong gió biển.
Mà; chỉ khi đó nó mới có thể thành một con người khác thôi; dù cay độc
mà nói vậy nhưng khi nhìn cảnh tượng này; bỗng dưng tôi lại muốn khóc.
Bởi vì chính trong lòng tôi; người hiểu rõ bản tính của Tugumi; đó là 1
cảnh tượng buồn bã làm tim tôi nhói đau và vang dội tới 1 nơi sâu thẳm.
Tôi và Tugumi thực sự trở thành bạn thân nhân một sự kiện. Tất nhiên; khi
còn nhỏ chúng tôi đã từng chơi với nhau. Chỉ cần chịu được tâm địa xấu xí
và miệng lưỡi độc ác thì chơi với Tugumi quả thật là thú vị. Trong trí tưởng
tượng của Tugumi; thị trấn đánh cá này là 1 thế giới kô có giới hạn; ngay cả
1 hạt cát cũng chứa đựng bao điều thần bí. Nó thông minh; chăm chỉ; dù
hay nghỉ học vì ốm nhưng kết quả học tập thường ở tốp đầu; đọc sách ở tất
cả các lĩnh vực và có kiến thức rất sâu rộng. Vả lại nếu đầu óc nó kô thông
minh thì có lẽ nó chẳng thể nghĩ ra đủ loại trò xấu xa.
Khoảng năm đầu cấp tiểu học; tôi và Tugumi đã chơi 1 trò gọi là “hòm thư
ma”. Ở khu vườn đằng sau ngôi trường tiểu học dưới chân núi có những cái
hộp đặt dụng cụ quan sát khí tượng đã hỏng; chúng tôi cho rằng đó là nơi
nối kết với thế giới ma quỷ và có chứa những bức thư đến từ thế giới ấy.
Ban ngày; chúng tôi đến đó; nhét vào trong hộp những mẩu báo và bức ảnh
được cắt ra từ tạp chí rồi đến giữa đêm cả hai cùng đi lấy. Ban ngày thì
chẳng có vấn đề gì nhưng đi đến nơi đó trong đêm thì quả là đáng sợ. Suốt
1 thời gian dài; chúng tôi say mê trò chơi này. Nhưng rồi cùng với thời
gian; trò chơi đó cũng bị lãng quên bởi vô số những trò chơi khác thời đấy.
Khi vào cấp2 ; tôi tham gia câu lạc bộ bóng rổ; luyện tập rất vất vả nên
cũng chẳng để ý lắm đến Tugumi. Về nhà là tôi lăn ra ngủ ngay; bài tập
cũng nhiều nên sau đó; Tugumi chỉ còn là “cô em họ sống kề bên”. Vào lúc
đó đã xảy ra 1 chuyện. Tôi nhớ chính xác đó là và năm thứ hai trung học.
Tối đó; mưa rả rich; tôi chui vào trong căn phòng của mình. Mưa của thị
trấn ven biển có mùi biển. Trong tiếng mưa đêm; từ sâu trong tâm khảm;
tôi chìm vào 1 cơn phiền muộn. Đó là ngay sau khi ông mất. Tôi sống với
ông bà cho đến khi lên 5 tuổi nên tôi với ông là 1 cặp ông cháu rất tuyệt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.