VĨNH BIỆT TUGUMI - Trang 81

đất, nói: ‘Oa, Kengoro đây rồi!’ và đùa với nó.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Yoko xúc động nói:
- Tugumi từng yêu chó lắm đấy!
- Thế mà chẳng ai biết cả.- tôi cười nói. Tugumi vẻ khó chịu ngoảnh mặt lại
nói: ‘ Vì chó kô bao giờ phản bội cả.’
- A, tớ hiểu điều đó.- Kyoichi nói.- Mỗi khi vuốt ve bụng Kengoro, tớ thỉnh
thoảng hay nghĩ tới điều đó. Nó là con chó con nên có lẽ cho đến chết, nó
sẽ suốt đời ăn cơm từ bàn tay của tớ, sẽ luôn ở bên tớ. Điều đó thật tuyệt
phải kô? Vô tâm nhưng ít ra nó là điều khó có ở con người.
- Kô phản bội á?- tôi hỏi
- Con người dù thế nào cũng sẽ lần lượt gặp những thứ mới mẻ và dần thay
đổi. Dù thế nào cũng sẽ quên lãng hay vứt đi nhiều thứ. Có lẽ bởi vì con
người có quá nhiều việc để làm.
- À, hóa ra là như vậy.- tôi nói
- Là như vậy đấy,- Tiếp tục ngắt lời Kyoichi, Tugumi nói.
Trong khu vườn nhà trọ, có rất nhiều chậu hoa được chăm sóc cẩn thận. Có
ánh đèn sáng nơi cửa sổ, ở chỗ cửa ra vào kô ngớt vang lên tiếng ồn ào và
tiếng guốc gỗ qua lại của những người đi chơi hội.
- Hôm nay sao đẹp quá!
Yoko ngẩng lên nhìn bầu trời. Xung quanh dải ngân hà nhờ nhờ sáng, ánh
sáng của hằng hà sa số những vì sao dày đặc đan xen vào nhau như loang
ra, rải khắp bầu trời.
- Kyoichi đang ở trong vườn đấy à?
Chúng tôi nhìn ra phía cửa có giọng nói vang lên, đó là nhà bếp. 1 cô chăc
slaf người làm trong nhà trọ ló mặt qua khung cửa sổ.
- Vâng ạ! – Kyoichi trả lời như 1 cậu thiếu niên.
- Có cả bạn nữa hả? cô nghe thấy có tiếng người mà!- cô hỏi.
- Vâng ạ!, có 3 người.
- Thế thì mọi người ăn cái này đi!- Nói rồi cô chìa ra 1 đĩa thủy tinh lớn có
nhiều miếng dưa hấu được cắt nhỏ.
- Cháu cảm ơn cô ạ.- Kyoichi cầm lấy.
- Đừng ở chỗ tối như thế, ra phòng khách mà ăn!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.