VĨNH BIỆT TUGUMI - Trang 94

Những lời thầm thì kô nói với ai, mặc dù vậy, những ngày đó, tôi đã cẩn
thận xâu chuỗi những chuyện dường như mơ hồ lại nên đáp: “ừ”.
Rồi như cảnh cuối trong phim, 3 người yên lặng đứng trên mũi cảng, hướng
về phía biển xa ngắm màu trời đang phản chiếu ánh nắng chiều sắp lặn.
Đã 5 ngày mà Kyoichi vẫn chưa quay trở lại. Dù có gọi đt thì hình như
Tugumi đều tức giận, dập ống nghe.
Tôi đang ngồi viết báo cáo trong phòng thì có tiếng gõ cửa, Yoko đi vào.
- Gì thế?-tôi hỏi
- Này, có biết gần đây Tugumi đi đâu vào các buổi tối kô?- Yoko nói- Bây
giờ cũng kô thấy nó ở nhà.
- Kô phải là đi dạo sao?- Tôi đáp. Từ ngày Kyoichi đi, Tugumi cáu kỉnh
suốt. Vì Tugumi hay gắt gỏng hờn dỗi với tôi nhưng tôi thấy nó đáng
thuơng nên cứ phớt lờ.
- Pochi có ở nhà mà.- Yoko nói đầy lo lắng.
Tôi cúi đầu. Mọi khi tôi chẳng hiểu gì về hành động của Tugumi nhưng lần
này tôi đã đoán ra.
- Nếu có cơ hội, mình sẽ hỏi nó.- tôi nói. Yoko gật đầu đi ra.
Tại sao kô ai hiểu được bản tính của Tugumi nhỉ? Cả Kyoichi lẫn Yoko đều
tin vài 1 Tugumi giả vờ héo hon. Dường như nỗi buồn đã chiến thắng lòng
căm giận, Tugumi đóng kịch rất giỏi. Nhưng kô có lí gì bị người khác giết
chết con chó mà tugumi lại cứ im lặng mãi thế. Báo thù. Do đó, nó đã quyết
định ra khỏi nhà. Người thì yếu, đúng là đồ dở hơi! Tôi nghĩ vậy và cảm
thấy giận ghê ghớm nhưng kô thể nói với Yoko.
Cuối cùng, có lẽ Tugumi đã trở về phòng, có tiếng động ở phòng bên cạnh.
Rồi có tiếng chó kêu ăng ẳng.
Tôi đi tới phòng Tugumi, vừa mở cửa vừa nói.
- Làm gì thế? Dắt Pochi vào trong này à? Dì mà thấy…- Nói đến đây thì tôi
kinh ngạc kô thốt nên lời. Tất nhiên, đó kô phải là con kengoro đã chết
nhưng là 1 con chó cùng loại giống nó đến kinh ngạc.
- Cái này là gì thế?- tôi hỏi.
- Tao đã mượn con chó này về. Sẽ trả ngay thôi mà.- Tugumi cười.
- Vì tao rất nhớ con chó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.