VĨNH BIỆT TUGUMI - Trang 92

Banana Yoshimoto

Vĩnh biệt Tugumi

Chương 10

Cái hố

Hãy trở lại khi em vẫn còn ở đây nhé!
Tugumi nhìn kyoichi với ánh mắt đanh lại. 1 vẻ mặt buồn bã nhất trên thế
gian này, cố sao cho nước mắt kô trào ra.
Kyoichi cười “ừ, chỉ 2,3 ngày thôi”. Kô có Kengoro bên cạnh, khi ở trên
bãi biển, trông cậu chống chếnh như người mất 1 tay hay 1 chân vậy. Ở cái
mảnh đất lạ lẫm này, quả thật, cậu đã mất đi 1 thứ giống như thế.
- Đúng thế nhỉ, chẳng còn nhỏ dại gì nữa đâu,cũng phải sống độc lập thôi.-
Tugumi nói.
Biển chiều đón nhận ánh sáng, tràn đầy 1 màu vàng. Tôi và Yoko từ phía
sau nhìn thấy 2 người vừa nói chuyện như thế vừa sánh vai bước đi trên
triền đê dọc bờ biển hướng ra cảng. Tiễn Kyoichi đi, Yoko như sắp khóc
còn tôi chẳng buồn chẳng vui, cảm thấy cơn gió thu lặng lẽ thổi qua má.
Tuần sau tôi cũng về Tokyo.
Có lẽ năm nay kô biết bao lần tôi đã nhìn thấy biển chói lòa như thế, ánh
nắng chiều tà nhấp nháy le lói ở đường chân trời phía tây và bóng tối ập
đến kô chút vấn vương.
Bến cảng tấp nập người chờ con tàu cuối cùng trong ngày sắp sửa đến trong
vài phút nữa. Kyoichi ngồi phịch lên trên túi đồ và gọi Tugumi ngồi xuống
bên cạnh. Nhìn từ đằng sau, dáng 2 người ngồi cạnh nhau đăm đăm nhìn ra
biển xa trông có gì đó chán nản, kô biết tại sao lại bất động như thể những
con chó đợi chủ.
Trước mắt là những con sóng thẳng đứng báo hiệu mùa thu sắp đến, đang
từng đợt, từng đợt tỏa sáng. Mỗi khi ngắm biển vào mùa này, tôi thường
nhớ đến cái cảm giác như thể ***g ngực bị thít chặt nhưng năm nay, nó lại
châm vào tim tôi quặn đau với sự khổ sở ngoài sức tưởng tượng. Ngay đến
cả tôi khi chứng kiến cuộc chia tay này, kô biết tự lúc nào, khi thì day thái
dương, khi thì hất xuống biển mồi câu ở dưới chân, cố kìm nước mắt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.