VĨNH BIỆT TUGUMI - Trang 91

với lên đầu gối, rồi lúc lắc mái tóc dài xõa trên lưng, nhìn về phía vịnh nói:
“Gió lạnh rồi nhỉ, thế là sắp thu rồi”
Mùa hè kết thúc.
Suy nghĩ đó làm chúng tôi lặng đi. Giá mà cứ thế này, quần áo của Tugumi
mãi kô khô, ngọn lửa mãi kô tắt thì hay biết mấy, trong giây lát từ sâu thẳm
lòng mình tôi thầm nguyện ước.
Ngày hôm sau, Kyoichi đến báo là đã tìm thấy 1 trong những thằng đã bắt
kengoro và lôi vào trong đền thờ Thần đạo đánh cho 1 trận tơi bời. Bản
thân Kyoichi cũng thương tích đầy mình nhưng Tugumi rất khoái trí với
câu chuyện đó trong khi Yoko và tôi băng bó vết thương cho cậu ta. Còn
Kengoro và Pochi ngủ ngon lành trong vườn.
1 ngày sau, Kengoro đã chắc chắn có thể về nhà. Chỉ còn 1 ngày nữa thôi là
ổn rồi. Nhưng tối hôm đó, 1 lần nữa kengoro lại bị bắt. Nghe kể là trong
khi mấy đứa chúng tôi ra ngoài, dì Masako nghe thấy tiếng chó sủa, mở cửa
ra thì đã kô thấy Kengoro đâu cả. Con Pochi thì cứ lắc sợi dây xích loảng
xoảng sủa ầm ĩ.
Lần này, chúng tôi vừa chực khóc vừa chạy ra bờ biển cho đến tận đêm
khuya, tìm hết mọi ngóc ngách, lấy thuyền ra tận ngoài khơi, nhờ bạn bè
tìm cả ở sông lẫn trong toàn thị trấn.
Tuy nhiên, vận may kô đến 2 lần. Kengoro cuối cùng đã không trở về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.