Sắc mặt của Lý Vân Hà âm trầm xuống, đây là lần đầu tiên đối phương
không nể mặt hắn.
- Hừ, phế vật cuối cùng vẫn là phế vật, xem ra một năm không thể tu
luyện, ý chí của hắn đã tan rã, dũng khí đánh một trận cũng không có.
Lý Vân Hà cười nhạt.
Ăn xong cơm tối, Lý Phù Trần vội vã trở lại trong phòng của mình.
Ý thức tiến nhập vào trong Thức Hải, Lý Phù Trần kinh ngạc phát hiện,
sương mù màu xám tro, lúc này đã biến thành quang cầu màu xám tro, chỉ
có một ít sương mù lượn quanh ở ngoài, nhìn qua rất mơ hồ.
"Không biết sương mù màu xám tro biến thành quang cầu, đối với ta có
ích lợi gì không?"
Trong lòng Lý Phù Trần thầm nghĩ.
Trước tiên để việc này qua một bên, ý thức rời khỏi không gian Thức
Hải, Lý Phù Trần bắt đầu thử tu luyện.
Một khắc đồng hồ trôi qua.
Nửa canh giờ trôi qua.
Lý Phù Trần mở ra hai mắt, trên mặt tràn đầy kinh ngạc cùng kinh hỉ.
Trước kia hắn có thể tập trung tinh thần phải bỏ ra một hồi công sức, thế
nhưng đêm nay, hắn dĩ nhiên duy trì tu luyện liên tục nửa canh giờ, hơn nữa
trong đầu cũng không đau nhức chút nào.
"Chẳng lẽ là bởi vì Linh hồn của ta, Linh hồn của ta vốn là sương mù
màu xám tro, nhìn qua rất tản mạn, hiện tại sương mù xám tro đã ngưng tụ
thành quang cầu màu xám tro, nên có thể tập trung tinh thần tu luyện sao?"