Lý Phù Trần cười khổ, Bảo ngư cấp hai đều thích mồi câu cấp hai, nhưng
mồi câu cấp hai quá mắc, tới năm mươi kim tệ một hộp, so với vàng còn
đắt hơn.
Lý Phù Trần không tin tà, đem lưỡi câu di động đến bên miệng của Lam
Điện Ngư.
Dù sao cũng là mồi câu cấp một, Lam Điện Ngư miễn cưỡng há mồm,
chuẩn bị nuốt mồi câu, bởi vì tốc độ nuốt quá nhanh, lưỡi câu của Lý Phù
Trần không có chút phản ứng nào, cũng may ý thức của Lý Phù Trần bám
lên đó.
Lam Điện Ngư nuốt mồi câu trong nháy mắt, Lý Phù Trần đột nhiên
động nhẹ cần câu, lưỡi câu xuyên vào miệng của Lam Điện Ngư.
Không cần hình dung lực lượng của Lam Điện Ngư, Lý Phù Trần gần
như bị Lam Điện Ngư kéo vào hồ nước.
"Chỉ sợ có nghìn cân lực."
Lý Phù Trần làm trung bình tấn vững vàng, thân thể ngửa ra sau, lực
lượng cùng Chân khí bạo phát đến cực hạn.
Ào ào!
Trên mặt hồ nhấc lên sóng lớn, kèm theo dòng điện màu xanh nhạt, rẹt
rẹt vang dội.
- Động tĩnh thật lớn, lẽ nào hắn lại câu được Bảo ngư cấp một sao?
- Chỉ sợ không phải con cá nhỏ.
Ánh mắt của mọi người bị hấp dẫn, thậm chí không ít người buông cần
câu, đi tới phía sau Lý Phù Trần.