VÔ GIA ĐÌNH - Trang 123

Hector Malot

Vô Gia Đình

Dịch giả: Hà Mai Anh

Chương XIV

MƯA TUYẾT VÀ CHÓ SÓI

Tôi lại bắt đầu, vai vác đàn, lẽo đẽo theo sau thầy tôi, dong ruổi trên những
con đường dài, dưới trời mưa nắng cũng như trong cát bụi và bùn lầy. Tôi
lại phải làm con vật trên những công trường và giả cười, giả khóc để mua
vui cho “quý khán giả”.
Cuộc tiếp liên này có phần khó chịu cho tôi vì người ta dễ quen sung sướng
hơn là kham khổ.
Sau khi nếm thú phong lưu, bây giờ tôi thấy toàn những buồn, chán, nhọc
nhằn mà trước kia tôi không biết đến.
Khi tôi ở gần bà Mỹ-Lưu thì tôi nhớ ông Vỹ-Tiên, bây giờ được gần ông
Vỹ-Tiên thì tôi lại nghĩ đến bà Mỹ-Lưu.
Đã hơn một lần, đi trên đường dài, tôi lùi lại đằng sau để được tự do nghĩ
đến An-Tuyên, đến mẹ cậu, đến thuyền Thiên-Nga và đem óc tưởng tượng
sống lại cuộc đời êm đềm ấy cho tiêu sầu.
Than ôi! Cuộc sống êm đềm ấy đâu còn nữa?
Khi đêm xuống, nằm trong quán trọ, tôi lại nhớ đến cái buồng con của tôi ở
thuyền Thiên-Nga, và thấy cái vải giường tôi đang nằm nó gờn gợn như
gai.
Sáng dậy, tôi thấy lòng tôi trống trải. Tôi không được chơi với cậu An-
Tuyên nữa! Tôi không được nghe những tiếng êm ái của bà Mỹ-Lưu nữa!
Tuy nhiên, trong cơn buồn của tôi, tôi thấy có một điều an ủi: thầy tôi tỏ ra
dịu hiền hơn bao giờ hết. Đó là một sự thay đổi rất lớn trong cách đối đãi
với tôi. Tôi đỡ buồn tủi phần nào. Tôi thấy thân tôi không cô độc trên đời
và cảm thấy thầy tôi tỏ ra ân cần thương hại tôi hơn là một ông thầy.
Lắm lúc tôi muốn ôm lấy thầy tôi, hôn thầy tôi và tôi cần phải phát lộ mối
thâm tình chan chứa trong lòng tôi, nhưng tôi không dám vì thầy tôi không
phải là người để cho ai nhờn được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.