VÔ GIA ĐÌNH - Trang 145

Không trả lời, tôi lật chăn ra và trỏ vào con Hảo-Tâm nó đang quàng tay
vào cổ tôi, và nói:
- Chính con này ốm.
Ông thầy thuốc lùi lại hai bước và hất hàm hỏi thầy tôi:
- Một con khỉ? Thế nào? Vì một con khỉ mà ông làm phiền tôi, phải đi
trong lúc giá rét này?
Ông ấy tức giận quay ra. Thầy tôi vốn là người khéo nói và có tính bình
tĩnh. Với lễ độ và bằng bộ kẻ cả, thầy tôi làm cho ông thầy thuốc không ra
được. Thầy tôi trình bày cảnh ngộ: chúng tôi gặp bão tuyết làm sao, con
Hảo-Tâm sợ chó sói trốn lên cây và nhiễm lạnh thế nào.
Thầy tôi nói tiếp:
- Thực vậy, con bệnh chỉ là một con khỉ, nhưng một con khỉ rất khôn. Nó
không phải là con vật giúp việc mà là bạn của chúng tôi. Giao một kịch sĩ
đại tài như nó cho một ông lang vườn ở làng thì coi sao được. Mọi người
đều biết các ông lang vườn đều dốt cả. Mọi người đều biết các vị y sĩ đều là
những nhà bác học, đến nỗi mà ở một làng xa xôi hẻo lánh người ta cũng
tin ở tài năng và đại độ mà lặn lội tìm đến gõ cửa các vị y sĩ. Nay, mặc dầu
con khỉ chỉ là một loài vật, nhưng theo các nhà thiên nhiên học thì nó gần
giống người hơn cả, đến nỗi các bệnh của nó không khác gì bệnh của
người. Như vậy, về phương diện kỹ thuật, việc nghiên cứu những bệnh đó
giống bệnh người ở chỗ nào và khác ở chỗ nào, chẳng phải là một điều bổ
ích hay sao?
Cái tài tán dương của những người Ý-đại-lợi không thể chê được. Nghe bùi
tai, nhà y sĩ bỏ chỗ cửa và chạy đến cạnh giường.
Khi thầy tôi thuyết thì con Hảo-Tâm, có lẽ đoán ông đeo kính là thầy thuốc,
nên cứ thò cánh tay nhỏ xíu của nó ra để xin trích huyết.
Thầy tôi được dịp nói thêm:
- Đấy ngài xem, nó có thông minh không? Nó biết ngài là y sĩ nên nó chìa
tay cho ngài chẩn mạch.
Thầy thuốc càng tin và nói:
- Trường hợp này cũng lạ thực!
Than ôi! Chúng tôi đau buồn biết bao khi thầy thuốc cho chúng tôi biết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.