VÔ GIA ĐÌNH - Trang 144

việc gì mà nó không thích, bây giờ nó chịu đựng được hết. Nó bám vào
ngực tôi không động đậy, nó không rét nữa, nhưng mình nó nóng như lửa.
Thầy tôi xuống bếp rồi trở lên với một chén rượu vang nóng có pha đường.
Thầy tôi định cho nó uống một vài thìa nhưng nó cứ cắn chặt lấy răng. Hai
con mắt nó lóng lánh nhìn chúng tôi vẻ buồn rầu, như kêu xin đừng dày vò
nó nữa.
Đồng thời nó thò một cánh tay ra ngoài chăn và chìa cho chúng tôi. Nó
nhắc đi nhắc lại cử chỉ đó nhiều lần, chúng tôi không hiểu sao cả.
Thầy tôi cắt nghĩa cho tôi:
- Khi con chưa gia nhập đoàn này, có một lần Hảo-Tâm bị sưng phổi, người
ta phải trích máu ở tay nó ra. Bây giờ nó ốm, nó lại giơ cánh tay ra để chữa
cho nó khỏi như lần trước.
Thực là cảm động.
Ông Vỹ-Tiên không những cảm động, ông còn lo buồn nữa.
Bệnh nó thực trầm trọng. Nó không thiết uống rượu vang là một thứ mà
xưa nay nó vẫn ưa thích, là sự không vừa.
Thầy tôi bảo tôi:
- Vậy con uống rượu đi. Rồi nằm nghỉ. Ta đi mời thầy thuốc cho Hảo-Tâm.
Tôi xin thú thực rằng tôi vốn thèm rượu vang ngọt, lại thêm đói lòng, tôi
không để mời đến hai lần, tôi uống luôn một hơi rồi nằm xuống đắp chăn,
men rượu làm nóng thêm, tôi suýt nghẹt thở.
Thầy tôi đi không lâu. Lát sau thầy tôi về cùng một ông đeo kính gọng
vàng: đó là thầy thuốc.
Sợ rằng một vị thượng lưu không muốn mất thì giờ để đi chữa bệnh cho
một con vật, ông Vỹ-Tiên lúc mời thầy thuốc, không dám nói rõ là chữa
cho con khỉ. Vì thế, thoạt nhìn thấy tôi nằm trong chăn, mặt đỏ như quả bồ
quân chín muồi, thầy thuốc liền đến sờ trán tôi và nói:
- Sung huyết.
Và ông lắc đầu ngụ ý bệnh khó chữa.
Nếu tôi không cải chính ngay sợ ông ta trích huyết tôi, tôi liền nói:
- Thưa ông, tôi không ốm.
- Thế nào? Đứa trẻ này không ốm? Nó nói mê.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.