VÔ GIA ĐÌNH - Trang 143

chân ở đầu làng hay ở ngoại châu thành để tìm những nhà trọ bình dân, ở
đó người ta không hắt hủi và bóc lột chúng tôi.
Nhưng lần này không thế, đáng lẽ nghĩ ngay ở đầu làng, thầy tôi đi thẳng
đến một khách sạn ngoài cửa treo một tấm biển vàng. Nhìn qua cửa bếp mở
rộng người ta trông thấy một bàn đầy thịt và ở trên bếp rộng có nhiều cái
chảo đồng sáng loáng đang sèo sèo vui tai và đưa lên trên trần những đám
hơi xanh. Từ ngoài phố, người ta đã ngửi thấy mùi thơm của súp béo, khai
vị cho những dạ dày lép xẹp của chúng tôi.
Thầy tôi lấy bộ nghiêm trang, vào trong bếp, mũ trên đầu, mặt hơi ngửa,
bảo người chủ tiệm dành cho một phòng tốt có lò sưởi.
Người chủ tiệm trông có vẻ mẫn tiệp, thoạt đầu hạ cố nhìn chúng tôi rồi
như có ý ngần ngại, nhưng cái phong độ của thầy tôi đã làm cho chủ tiệm
phải kính. Rồi người đầy tớ gái được lệnh đưa chúng tôi nhận buồng.
Khi người đầy tớ gái dóm lò sưởi, thầy tôi bảo tôi:
- Con lên giường ngủ đi.
Tôi sững người, ngạc nhiên: sao lại đi ngủ? Tôi muốn ngồi vào bàn hơn là
lên giường.
- Nhanh lên, con!
Tôi phải vâng lời.
Trên giường có một cái chăn. Thầy tôi kéo đắp cho tôi đến cằm, và bảo tôi:
- Cố nằm cho ấm, càng ấm bao nhiêu càng tốt.
Lúc đó, tôi nghĩ con Hảo-Tâm cần được ủ ấm hơn tôi vì tôi không rét lắm.
Trong khi tôi nằm im trong chăn để lấy ấm. Thầy tôi làm cho cô đầy tớ gái
phải trố mắt nhìn: thầy tôi cầm con Hảo-Tâm quay đi quay lại trên lửa như
người muốn thui.
Lát sau thầy tôi hỏi tôi:
- Con đã thấy ấm chưa?
- Thưa thầy, con ngột cả người!
- Tốt lắm, cần phải thế.
Rồi thầy tôi nhanh nhẹn lại chỗ tôi, đặt con Hảo-Tâm vào trong chăn, bảo
tôi ủ nó vào ngực.
Con vật khốn nạn kia ngày thường rất bướng bỉnh khi người ta bảo nó làm

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.