VÔ GIA ĐÌNH - Trang 162

- Ông Phú-Lợi có nhà không?
- Tôi không biết. Ông cứ lên tầng gác thứ tư. Vào cái cửa ngay đầu thang
gác.
Chúng tôi lên những bực thang dầy cộm những đất vừa bẩn vừa trơn. Thầy
tôi vừa lên thang vừa bảo tôi:
- Phú-Lợi là ông thầy diễn trò mà ta đã nói chuyện với con. Nhà ông ấy ở
đây.
Ôi! Phố ấy, nhà ấy, thang ấy làm cho tôi nản lòng. Không biết ông chủ sẽ là
người thế nào?
Lúc tới nơi, thầy tôi không gõ, mở luôn cái cửa quay ra cầu thang. Chúng
tôi nhìn thấy một căn rộng, như một vựa lúa, giữa nhà để không. Chung
quanh có 12 cái giường con. Tường và trần phủ một màu không biết là màu
gì, sắc trắng trước kia đã bị khói ám và đủ thứ bụi bẩn dính vào thành đen,
nhiều chỗ tường lở, sâu hoắm vào. Lại có vẽ cả cái đầu người bằng than,
bên cạnh khắc những bông hoa, những con chim.
Thầy tôi vừa bước vào vừa hỏi:
- Ông Phú-Lợi đâu? Nhà không có ai cả à? Tối quá, ông ở chỗ nào? Tôi
đây, Vỹ-Tiên đến thăm ông đây!
Nhờ ánh đèn dầu treo ở tường, người ta nhìn thấy phòng không. Nhưng có
tiếng yếu đuối của một đứa trẻ vọng ra:
- Ông Phú-Lợi đi vắng, độ hai giờ nữa mới về.
Ngay lúc đó, đứa trẻ trả lời chúng tôi đã hiện ra. Đó là một đứa trẻ độ mười
tuổi, nó bước lò dò đến chỗ chúng tôi. Có thể gọi đó là một quái thai. Nó
như không có chân, một cái đầu to tướng đặt trên bộ chân khẳng khiu trông
như trong một bức tranh hài hước. Đầu nó hình như chứa nhiều đau khổ,
mặt biểu lộ một sự chịu đựng vô bờ. Người nó như thế nên trông rất xấu.
Nhưng đôi mắt hiền lành của nó làm cho người ta phải thương và cái miệng
của nó trông đáng yêu.
Thầy tôi hỏi:
- Có thực hai giờ nữa ông Phú-Lợi về không?
- Thưa ông, đúng, vì là bữa ăn, và bao giờ ông ấy cũng phải trông nom lúc
ăn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.