VÔ GIA ĐÌNH - Trang 192

thế ông Vỹ-Tiên và gốc tích của tôi. Về lai lịch của tôi, tôi chỉ biết khai
rằng tôi không có cha mẹ, chồng bà mẹ nuôi tôi nhận một món tiền và cho
tôi đi ở với ông Vỹ-Tiên.
Ông Cảnh sát trưởng hỏi tôi:
- Thế bây giờ?
Ông An-Thanh trả lời thay tôi:
- Chúng tôi xin nuôi em này, nếu ông Cảnh sát trưởng đồng ý giao em cho
tôi.
Ông Cảnh sát trưởng đáp:
- Thế thì còn gì hay hơn nữa. Ông đã làm một việc thiện.
Bây giờ tôi phải khai về thân thế ông Vỹ-Tiên. Việc này khó quá vì tôi
không biết và chẳng biết gì.
Có một điều bí ẩn tôi biết nhưng không dám nói là việc hôm mới rồi một
người đàn bà nghe thầy tôi hát rồi hỏi dò la và việc Phú-Lợi dọa tố cáo thầy
tôi. Có lẽ những điều thầy tôi giữ kín lúc sinh thời, bây giờ sẽ tiết lộ hết?
Thực vậy, đứng trước một viên Cảnh sát trưởng lành nghề, một đứa trẻ thơ
dại như tôi khó lòng nói quanh. Vì thế chỉ trong 5 phút, tôi cứ tuồn tuột nói
ra tất cả những điều tôi muốn dấu, cũng là tất cả những điều mà ông cảnh
sát trưởng cần biết.
Ông liền gọi một người Cảnh binh và bảo:
- Thầy dẫn em này tới phố Lục-Sinh, em sẽ nhận lối và tìm đến nhà Phú-
Lợi. Thầy sẽ hỏi Phú-Lợi về việc ông già cho tôi.
Ba người chúng tôi cùng đi: người Cảnh binh, ông An-Thanh và tôi.
Đúng như lời ông Cảnh sát trưởng, đến đó tôi nhận được lối và tìm được
nhà Phú-Lợi ở tầng gác thứ tư ngay. Tôi không gặp Mã-Tư, có lẽ anh ta ốm
nặng phải đưa vào nhà thương rồi. Thấy Cảnh sát đến và nhận ra tôi, Phú-
Lợi tái mặt sợ hãi. Nhưng khi người Cảnh binh nói lý do mình được phái
đến, Phú-Lợi trấn tĩnh ngay và than:
- Tội nghiệp! Ông già chết rồi ư?
- Ông có quen ông ta không?
- Quen lắm.
- Vậy ông hãy cho tôi biết về lai lịch của ông ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.