VÔ GIA ĐÌNH - Trang 195

hào quang sáng rực chung quanh đầu, nhưng lạ quá nàng lại chung sống
với chúng tôi và không thấy có đôi cánh trắng để bay.
Bệnh tôi rất đau đớn và kéo dài với những biến chứng nguy hiểm có thể
làm thất vọng cho mọi người, nhưng không sao làm nản lòng săn sóc và tin
tưởng của cô Yến-Chi. Đã mấy đêm rồi, người ta phải thay phiên nhau để
trông tôi vì mỗi khi tôi lên cơn thì lại nghẹt thở, mệnh hệ của tôi như treo
đầu sợi tóc. Hết An-Sinh lại đến Bằng-Mai lần lượt thức ngồi cạnh giường
tôi.
Sau cùng, tôi thoát chết. Kỳ dưỡng bệnh bắt đầu. Nhưng tôi chỉ còn xương
với da, bước đi không vững, phải nghỉ ngơi ít lâu mới ra ngoài được.
Mùa đông hết. Những cánh đồng cỏ bắt đầu xanh tươi. Lệ-Hoa không phải
làm gì, thay Yến-Chi đưa tôi đi chơi trên bờ sông Bích. Đến trưa, trời đứng
bóng, chúng tôi tay cầm tay, đi thong thả xem phong cảnh, con Lãnh-Nhi
nhảy nhót theo sau. Mùa xuân năm đó thực đầm ấm và xinh tươi đã để lại
cho tôi một kỷ niệm cũng đầm ấm và xinh tươi không bao giờ quên được.
Đây là một vùng mà thị dân Ba-Lê ít khi đặt chân đến, người ta chỉ biết lơ
mơ rằng vùng này là một thung lũng, một nơi nhơm nhúa vì có dòng Bích
chảy qua, người ta yên trí dòng sông này chỗ nào cũng như quãng ở ngoại ô
chảy qua làng Mạc-Sơn, nơi có nhiều xưởng công nghệ làm vẩn đục nước
sông. Có biết đâu rằng từ làng Viên, làng Dung trở đi, dòng nước trở nên
trong vắt chảy êm đềm dưới những cây liễu rũ hay ngọn bạch dương cao.
Hai bên bờ, những đồng cỏ xanh rờn rải tới chân đồi, san sát những nhà cửa
và vườn tược. Những bông cúc điểm trắng trên nền cỏ màu bích ngọc. Trên
cành liễu, trên cây dương, mầm, lá xanh non, nào chim sâu, chim sáo, nào
chim chèo bẻo, chim mai hoa, nhảy nhót bay lượn và ca hót vang lừng như
bảo cho ta biết đây còn là nơi thôn dã, chứ chưa phải là chốn thị thành.
Đó là phong cảnh thung lũng Bích-giang – từ ngày ấy đến giờ chắc có đổi
thay – và những ấn tượng trong sáng hãy còn in sâu trong trí tôi như ngày
tôi dạo chơi thuở ấy. Nếu tôi là họa sĩ, tôi đã vẽ ra cho quý độc giả nhìn
thấy những rặng bạch dương không thiếu một cây nào, những cây liễu cổ
thụ, những cây bồn tử um tùm rễ bò trên đất, và những sân băng trước
những tòa nhà cổ, ở đó chúng tôi đã thi nhau nhảy cò cò và trượt trên tuyết

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.