VÔ GIA ĐÌNH - Trang 220

trơ trọi, tuổi lại còn non, con muốn phiêu lưu trên đường cái thực nguy
hiểm lắm!
- Con còn có Lãnh-Nhi!
Nghe thấy nhắc đến tên nó, Lãnh-Nhi ăng ẳng mấy tiếng như để trả lời:
“Có tôi đây. Nếu cần đến, tôi sẵn sàng!”
- Vẫn biết Lãnh-Nhi là một con chó có nghĩa, nhưng nó chỉ là một con chó.
Vậy con làm thế nào mà kiếm ăn được?
- Con sẽ đi hát và con Lãnh-Nhi sẽ diễn trò.
- Một mình Lãnh-Nhi thì diễn trò sao nổi?
- Con sẽ dạy nó nhảy múa làm xiếc. Nó sẽ vui lòng luyện tập. Phải không
Lãnh-Nhi?
Lãnh-Nhi đứng dậy, để một chân vào ngực.
- Nếu con biết nghĩ xa, con nên đi làm thuê, vì con đã biết nghề rồi, còn
hơn đi giang hồ, đó là một nghề của những kẻ lười biếng.
- Con không phải là một kẻ lười, chắc cha đã rõ. Không bao giờ con phàn
nàn là lắm việc, là vất vả. Với cha, con có thể ở mãi được, làm mãi được.
Nhưng ở với người khác, con không muốn.
Tôi nói mấy câu sau với một giọng cương quyết, nên ông nhìn tôi một lúc
không nói gì.
Sau ông bảo tôi:
- Con có kể lại cho ta hay rằng thầy con, ông Vỹ-Tiên, ngày trước có tính
khẳng khái lắm. Nay ta nhận thấy ở con cũng có tính đó. Con không muốn
làm tôi tớ người khác. Thôi, cái đó tùy con. Những lời ta khuyên con đây
cũng như những việc ta đã làm cho con; là cốt mong cho con hay. Nhưng
bây giờ con tự chủ rồi, vì con không có cha mẹ, không có thầy và ta đây
cũng không đỡ đầu cho con được nữa. Một kẻ khốn nạn như ta bây giờ
không có quyền ra lệnh nữa.
Những điều ông An-Thanh vừa nói làm cho lòng tôi thêm bối rối.
Phải, một mình lang thang trên đường cái, long đong biết bao! Tôi đã cảm
thấy thế và nhìn thấy thế. Khi người ta đã sống một đời du mục như tôi, khi
người ta đã trải qua những đêm như đêm tuyết giá bị chó sói đến bắt những
con vật nuôi của mình, như đêm lặn lội vào lò đá, khi người ta đã bị đói cào

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.