VÔ GIA ĐÌNH - Trang 257

Giọng nói tôi run run làm cho ông An-Thiện phải dừng tay cuốc để nghe.
Tiếng ào ào mỗi lúc một to, một dữ. Không còn nghi ngờ gì nữa. Nước
chảy vào hầm thật.
Ông kêu lên:
- Ta rút đi cho nhanh! “Nước vào mỏ rồi”!
“Nước vào mỏ rồi”! Mọi người kêu inh ỏi.
Ông An-Thiện vội vớ lấy đèn. Đó là cử chỉ thứ nhất của người thợ mỏ khi
gặp biến. Ông hoảng hốt bước trượt chân luôn.
Chúng tôi đi được vài bước thì gặp Giáo-sư ở đâu đến hỏi chúng tôi:
- Tiếng gì ầm ầm thế?
An-Thiện đáp:
- Nước vào mỏ rồi!
Tôi nói theo:
- Đinh-Giang có lỗ rò.
- Chỉ nói bậy.
Giáo-sư bảo tôi:
- Con chạy đi!
Mực nước lên rất nhanh, lúc đi nước chấm đầu gối chúng tôi, vì thế chúng
tôi bước rất chậm.
Giáo-sư cùng chạy với chúng tôi. Cả ba khi đi qua các công trường đều kêu
to:
- Chạy đi! Nước vào mỏ rồi!
Nước dâng lên cuồn cuộn. May sao chúng tôi đã gần đến chân thang. Nếu
còn ở xa thì không bao giờ bước tới kịp.
Giáo-sư đến chân thang trước bảo chúng tôi:
- Lên trước đi! Tôi nhiều tuổi hơn và thư tâm hơn.
Không phải là lúc trình bày lễ phép; An-Thiện lên luôn, tôi theo sau rồi đến
Giáo-sư. Một lát sau có mấy người thợ nữa cũng leo lên. Chưa bao giờ
chúng tôi vượt 40 mét đường từ tầng hai lên tầng nhất một cách mau lẹ như
thế. Nhưng khi lên đến bậc chót, một luồng nước giội vào đầu chúng tôi và
làm ngụp cả đèn. Đó là một cái thác!
An-Thiện bảo tôi:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.