VÔ GIA ĐÌNH - Trang 310

Rồi tôi can đảm thú nhận cái dốt của tôi:
- Như vậy, tôi cũng thế, tôi có thể học thêm những điều tôi không biết.
Ông thầy mà chúng tôi kén không phải là những ông thầy vườn ở nhà quê,
chỉ biết đánh đàn cho người ta múa, mà phải là những nghệ sĩ, những nhạc
sĩ hẳn hoi, chỉ có ở những thành phố lớn. Tôi coi bản đồ thì chúng tôi sắp
qua thành phố Măng-Đê, không biết Măng-Đê có phải là một thành phố lớn
không? Nhưng coi tên in bằng chữ lớn, tôi biết đó là thành phố quan trọng.
Chúng tôi nhất định đến Măng-Đê sẽ học một vài buổi âm nhạc dù phải tốn
tiền. Những ngày gần đây, chúng tôi đi qua những làng nhỏ và nghèo ở
vùng núi Lô-Diên nên không kiếm được mấy. Dù sao, tôi cũng không muốn
nguyện vọng của Mã-Tư phải chậm thực hiện.
Chúng tôi qua miền hoang dã Mê-Dương, một vùng xơ xác, thê lương nhất,
không rừng, không nước, không hoa màu, không làng mạc dân cư; một
vùng vắng vẻ, bao la, họa may, những khách đi nhanh trên xe ngựa có thấy
đẹp chăng, chứ đối với chúng tôi thì chán lắm.
Sau cùng chúng tôi tới thành phố Măng-Đê.
Chúng tôi tới nơi vào lúc sẩm tối, nên không thể đi học ngay được, vả
chúng tôi còn mệt nhọc lắm.
Tuy nhiên, Mã-Tư thấy thành phố này không to lắm, nóng lòng sợ không
tìm được chỗ học, nên khi ăn súp, anh hỏi ngay bà chủ tiệm rằng:
- Ở đây có Giáo-sư nào dạy âm nhạc không?
Bà chủ tiệm trả lời, bà rất ngạc nhiên về câu hỏi của chúng tôi, vậy chúng
tôi không biết Giáo-sư Phi-Nam à?
Tôi đáp:
- Chúng tôi ở xa đến.
- Ở xa lắm à? Nơi nào?
Mã-Tư nói:
- Từ Ý-Đại-Lợi đến đây.
Bà hết ngạc nhiên vì những người ở xa lắm có thể không biết ông Phi-Nam,
chứ những người ở gần như Mác-Xây, Ly-Ông mà không biết Giáo-sư Phi-
Nam thì bà cho là những người ít giáo dục, bà không cần trả lời.
Tôi nói với Mã-Tư bằng tiếng Ý:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.