VÔ GIA ĐÌNH - Trang 335

Mỗi khi tôi tả cho anh nghe, tôi lại thêm điệp khúc bất hủ “về mà xem”.
Tôi chân thành tưởng tượng đang đưa Mã-Tư vào một thế giới kỳ quan. Dù
sao, đó chẳng phải là một thế giới kỳ quan cho tôi hay sao? Ở đấy, mắt tôi
đã được mở nhìn ánh sáng. Ở đấy tôi đã có ý thức về cuộc sống, ở đấy tôi
đã được sung sướng. Ở đấy tôi đã được yêu thương. Tất cả những ấn tượng
thời thơ ấu, của ngày vui đã qua, từng nổi bật lên trong những ngày đau
khổ gian truân bây giờ lại hiện ra ngổn ngang, dồn dập trong tâm trí tôi,
mỗi bước tôi về tới làng. Khí trời của quê hương hình như thơm ngát, làm
tôi say sưa, nhìn thấy cái gì cũng đẹp, cũng vui.
Cái không khí quê hương đó làm Mã-Tư say sưa lây. Bằng tưởng tượng,
anh đã trở về nơi anh sinh trưởng.
Anh nói:
- Bao giờ anh về Lục-Ca, làng tôi, tôi sẽ cho anh xem nhiều cái đẹp.
- Chúng ta sẽ cùng nhau về Lục-Ca sau khi đi thăm Lệ-Hoa, Yến-Chi và
Bằng-Mai.
- Anh cũng thích Lục-Ca chứ?
- Anh cùng tôi về thăm mẹ nuôi tôi. Lẽ nào tôi không cùng anh về thăm mẹ
anh và Tuyết-Nga, em bé anh. Tôi sẽ ẵm Nga, vì Nga cũng là em tôi.
- Ô!
Anh không nói lên được nữa vì anh cảm động quá.
Chúng tôi vừa nói chuyện vừa vui chân, không mấy lúc đến đỉnh đồi, còn
vài khúc đường nữa là đến nhà tôi. Kìa cái mỏm đá năm xưa, tôi xin phép
ông Vỹ-Tiên lên đó để nhìn lại lần cuối cùng ngôi nhà yêu dấu của tôi mà
tôi tưởng không bao giờ trông thấy nữa.
Tôi bảo Mã-Tư:
- Anh dắt bò cho tôi.
Rồi tôi nhảy phắt lên mỏm đá.
Thung lũng không thay đổi, phong cảnh vẫn như xưa. Ở giữa hai chòm cây
cao, tôi nhìn thấy nhà tôi.
Mã-Tư hỏi:
- Anh làm gì thế?
- Kia kìa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.