VÔ GIA ĐÌNH - Trang 353

là em anh, ngày mai tôi vẫn là em anh. Điều đó tôi đã tin chắc và đã cảm
thấy.
- Nhưng sao?
- Nhưng tại sao anh lại muốn tôi là anh em với các anh em anh, nếu anh có
và là con của cha và mẹ anh?
- Vậy thì nếu tôi về Lục-Ca, tôi không phải là anh của Tuyết-Nga, em gái
anh hay sao?
- Có lắm chứ!
- Vậy sao anh lại không muốn là anh em với anh, chị em tôi, nếu tôi có?
- Bởi vì không giống nhau, giống thế nào được, giống thế nào được.
- Về phương diện gì thế?
Mã-Tư nói:
- Vì tôi không được bọc trong những cái tả đẹp.
- Cái đó có “làm gì”?
- “Làm gì” lắm chứ. “Làm gì” nhiều chứ! Anh thử nghĩ mà xem. Nếu anh
về Lục-Ca – nhưng bây giờ tôi trông thấy không bao giờ anh đi được – anh
sẽ được những người nghèo tức là cha mẹ tôi mừng rỡ đón tiếp vì họ cũng
nghèo như anh bây giờ. Nhưng nếu những cái tã đẹp nói thực, nếu lời đoán,
bà Bảo-Liên đoán đúng và điều đó tất nhiên đúng, thì cha mẹ anh là những
người giầu có và có lẽ sang trọng nữa. Còn tin sao được những người đó
đón tiếp niềm nở một đứa trẻ khốn nạn như tôi?
- Còn tôi là cái gì, nếu tôi không phải là đứa trẻ khốn nạn như anh?
- Bây giờ thì thế. Nhưng mai kia anh sẽ là con nhà giầu sang, tôi sẽ vẫn là
đứa trẻ khốn nạn như hôm nay. Người ta sẽ cho anh đi học, tìm thầy dạy
cho anh. Còn tôi, tôi sẽ thui thủi một mình tiếp tục lang thang nay đây mai
đó. Lúc đó, không biết anh còn nhớ đến tôi không? Lê-Minh còn nhớ đến
Mã-Tư không?
- Ồ! Anh Mã-Tư thân mến, sao anh lại nghĩ vậy?
- Tôi nghĩ sao nói vậy. Vì thế, tôi không được hoàn toàn sung sướng trong
sự vui thích của anh, nhất là vì chúng ta sắp phải xa cách nhau. Anh Minh
ơi! Anh có biết đã bao lần tôi tưởng tượng, tôi mơ ước chúng ta sẽ sống với
nhau suốt đời như bây giờ. Ồ! Nhưng không phải như bây giờ là những kẻ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.