VÔ GIA ĐÌNH - Trang 404

chính phố Bảo-Tương mà tôi đã được người ta tìm thấy ngay sau khi cha
mẹ tôi thấy mất con.
- Tại sao hai đứa trẻ lại không có thể bị bỏ ở phố đó cùng một ngày được?
Tại sao ông Cảnh-sát Trưởng khu phố Bảo-Tương lại không trỏ nhầm cho
Điệp-Công về Văn-Ông được? Những điều đó rất có thể xảy ra được.
- Vô lý.
- Phải, những câu tôi nói, những lời tôi cắt nghĩa có thể là vô lý, chính vì
tôi nói và giải nghĩa vụng về, vì đầu óc tôi kém, giá một người khác trình
bầy khéo léo và rõ rệt hơn tôi, thì những việc trên lại thành hữu lý. Chính
tôi vô lý. Có thế thôi.
- Không, còn nữa. Anh cứ nói đi!
- Lại còn điều này. Anh có nhận ra rằng anh không giống cha hay mẹ anh tí
nào không? Anh có thấy tóc anh không đỏ như tóc của “tất cả” – anh nghe
rõ – “tất cả” các em trai, em gái anh không? Tại sao tóc anh lại không
giống các trẻ đó? Lạ hơn nữa là: một gia đình nghèo túng như thế này lại
dám bỏ ra bao nhiêu tiền để tìm ra một đứa con? Vì những lý do trên, theo
ý tôi, anh không phải là con họ Điệp-Công. Tôi biết tôi là một thằng xuẩn
như người ta vẫn gọi tôi, đó là lỗi tại cái đầu tôi. Nhưng nhất định anh
không phải là con họ Điệp-Công và anh không nên ở với gia đình ấy. Vạn
nhất nếu anh cố tình ở lại thì tôi cùng ở lại với anh. Nhưng anh nên viết thư
hỏi bà Bảo-Liên cho chúng ta biết rõ những tấm tã của anh hồi đó thế nào.
Khi chúng ta nhận được thư trong tay rồi, anh thử dò hỏi người mà anh gọi
bằng cha bây giờ xem sao. Lúc đó ta sẽ nhìn được rõ hơn. Cho tới ngày đó,
ta không nên tiết lộ gì. Dù sao tôi cũng ở luôn bên cạnh anh. Nếu phải làm
việc, chúng ta cùng làm với nhau.
- Nhưng có ngày người ta đánh vào đầu Mã-Tư thì sao?
- Cái đó không quan trọng! Những đòn người ta nhận thay bạn, vì bạn có
đau bao giờ?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.