VỢ ƠI! ANH BIẾT LỖI RỒI! - Trang 135

vẫn còn vào quán bar nhảy nhót.
- Mẹ!... Anh Lâm, anh nghe mẹ anh nói em thế đấy!
- Hai người thôi đi! Mẹ, mẹ về đi, con muốn được yên tĩnh.
Mẹ tôi ra về. Tôi bước lên phòng. Tôi muốn được nghỉ ngơi vì giờ tôi quá
mệt mỏi rồi.
- Anh Lâm! Anh nói rõ đi! Có phải vì em mà anh bị giáng chức không? Sao
anh không nói gì với em hả? Sao anh lại giấu giếm? Anh có biết là mẹ đã
sang nhà mắng chửi em thế nào không?
- Em thôi đi! Em có biết là anh mệt mỏi lắm rồi không?
- Vậy anh nghĩ chỉ mình anh mệt mỏi thôi à?
- Vậy thì em muốn anh phải nói gì?
- Nói rõ mọi chuyện em nghe.
- Được, nói rõ chứ gì. Vì sao anh bị giáng chức hả?
- Vâng! Anh nói đi!
- Vì cái tính ngông cuồng và nông nổi khi không thể chịu đựng được cảnh
vợ mình như một con gái điếm trên sàn mà kéo về bỏ mặc cái hợp đồng
quan trọng của công ty. Thế đó!
- Anh nói gì cơ! Gái điếm?
- …
- Anh… hoá ra anh cũng giống mẹ anh. Đều là đồ đáng ghét! Xấu xa!
- Cô câm mồm đi!
- Tôi không câm đó!
“Bốp”. Tôi không hiểu sao lúc đó mình lại làm như vậy. Chưa bao giờ tôi
đánh vợ, chưa bao giờ tôi làm đau đến thân xác cô ấy, vậy mà giờ đây, tôi
vừa làm cái việc trời đánh, cái việc mà tôi phải ân hận suốt đời. Đôi mắt vợ
sững sờ nhìn tôi, khuôn mặt in rõ vết tay, rát đỏ. Giọt nước mắt nóng bỏng
rơi dài. Bất ngờ vợ tôi ôm mặt chạy ra khỏi nhà. Bóng người phụ nữ khuất
dần trong bóng chiều chập choạng tối.
Đã hơn 10 giờ rồi mà vợ tôi vẫn chưa về. Ruột gan tôi nóng như lửa đốt.
không biết có điều gì xảy ra với vợi tôi không nữa. Cái đầu tôi như muốn
nổ tung. Tôi lao ra khỏi nhà, lái con SANTAFEB đi tìm vợ.
- A lô… anh… Lâm à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.