- Thì quán có của riêng cô bé đâu!
- Cũng phải! – Nói rồi con bé kéo ghế và ngồi xuống. Nó trống tay lên cằm,
hướng đôi mắt nhìn ra cửa kính, nơi bãi đất kia. – Chú cũng thấy nó đẹp
phải không?
- Ừ.
- Cháu thích cái bàn này cũng vì nó đấy!
- Chú cũng vừa đoán ra điều đó.
- Cháu thích sự bình yên của nó, cả cái khoảng lặng của quán này nữa.
- Nhưng chú nhìn cháu lại nghĩ sự sôi động hợp với cháu hơn!
- Ai cũng nghĩ thế, nhưng đó chỉ là bề ngoài, à mà không, đúng là cháu
thích sự ồn ào, náo nhiệt… nhưng đôi khi cũng cần cho mình một khoảng
lặng chứ chú! - Lần đầu tiên tôi thấy nó nói chuyện có chiều sâu đến vậy.
Suốt từ lúc đó cho đến khi chúng tôi rời khỏi bàn, chả ai nói gì với ai
cả. Nó cứ ngắm cái bãi đất ấy mãi thôi, còn tôi cũng chẳng biết mở lời nó
với nó thế nào. Nói thực vụ bỏ nó lại ở nhà hàng Pháp giờ nghĩ lại tôi thấy
mình cũng sai. Có lẽ vì vậy mà tôi chẳng thể mở lời được.
- Chú đèo cháu về nhé!
- Hả?
- Thôi coi như cháu chưa nói gì vậy. Thôi cháu về trước đây.
- Khoan đã. Để chú đưa về!
Ngồi trên xe tôi, con bé vẫn lặng im chẳng nói câu gì.
- Có vẻ ai đó đang buồn! – Nó quay sang nhìn tôi với ánh mắt tròn xoe, cứ
như là lạ lẫm lắm. Tôi đưa mắt nhìn lại nó như dò hỏi. Nó quay mặt đi,
hướng đôi mắt ra cửa kính xe.
- Cháu chia tay với bạn trai!
“Kít….” - Chiếc xe phanh kít lại, cả tôi và nó đều dúi dụi về phía trước. Nó
nhăn nhó:
- Chú sao thế? – Tôi cũng chả hiểu mình sao nữa. Nhưng nói thật là tôi qúa
sốc, tại sao nó lại có thể nói chuyện đó với tôi chứ. Một kẻ mà có lẽ nó
cũng ghét cay ghét đắng như tôi ghét nó vậy.